Giọng đọc của cô rất tuyệt, nó như chính con người cô, rất thuần tịnh,tựa như một dòng suối tươi mát trong lành nơi thung lũng xa xôi chưa từng bị khói bụi của cuộc sống hiện đại làm ô nhiễm.... môi hồng nhả từng chữ từng chữ, giọng đọc làm say lòng người, dáng vẻ người đọc lại càng khiến người đối diện đắm say hơn.
Bắc Tân Khởi không thể rời mắt khỏi chiếc miệng xinh xắn đang chậm rãi đọc từng dòng chữ ấy.... trong đầu nảy sinh ý định đặt một nụ hôn lên đó...
Không mảy may biết chút gì về suy nghĩ trong đầu hắn, Mạc Yến vẫn chăm chú đọc từng bản hợp đồng.
Buổi trưa yên ả, ánh nắng ấm áp... nếu như không phải bản thân đang bị ép làm một việc rất chi là thiếu dinh dưỡng thì Mạc Yến sẽ thấy cuộc sống hiện tại thật là tuyệt...
Ánh mắt Bắc Tân Khởi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mạc Yến, đang định áp sát đầu về phía cô... thì Mạc Yến bỗng đứng bật dậy, nhét tập tài liệu vào trong lòng hắn.
- Đọc xong rồi, em đi nghỉ trưa đây!
Ngáp một cái, Mạc Yến có vẻ khá là buồn ngủ rồi....
Buổi trưa cô nhất định phải ngủ một giấc, nếu như ngày nào không được ngủ trưa thì buổi chiều chắc chắn sẽ có không vó tinh thần để làm việc gì cả.
Khuôn mặt Bắc Tân Khởi có chút cứng nhắc.... rất muốn ép cô ở lại thêm chút nữa, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, hắn lại không đành lòng.
Thôi vậy, nể mặt bữa cơm trưa hôm nay, tạm tha cho cô bé vậy.
- Em ra ngoài đây!
Mạc Yến nói xong, quay người bước ra ngoài... hắn lập tức nói vọng theo:
- Ngủ luôn ở đây này!
Có chút ngạc nhiên, cô từ từ quay đầu lại.
- Bên ngoài ngủ làm sao được?
Bắc Tân Khởi ngó nhìn những chiếc bàn làm việc cứng kèo ở phía ngoài, chỉ vào căn phòng phía trong.
- Vào bên trong kìa!
Là thái tử gia của Bắc thị,phòng làm việc của hắn rất lớn, bên trong còn bố trí một phòng giành cho hắn nghỉ ngơi, rất tiện.
Mạc Yến nhìn theo tay hắn chỉ,thì thấy căn phòng mở hé cửa....có chút do dự...
Bên ngoài kia đúng là không thể ngủ nổi,còn nếu cố ngủ thì cũng chỉ là gục đầu xuống bàn, mà mặt bàn thì cứng như vậy... thật chả dễ chịu chút nào....
So với chỗ này của Bắc Tân Khởi thì đúng là một trời một vực....
Hai sự chọn lựa bày ra trước mắt, bất kì ai đầu óc bình thường thì đều sẽ chọn ngủ ở trong căn phòng đầy đủ tiện nghi của hắn mà thôi.
Mạc Yến ngước nhìn chiếc đồng hồ treo tường, cách giờ làm ca chiều vẫn còn hơn một tiếng đồng hồ... nếu giờ cô chỉ tranh thủ ngủ đúng một tiếng thôi và dậy trước khi mọi người đến thì chắc sẽ không sao???
Nghĩ vậy, cô liền gật đầu đồng ý.
- Em chỉ ngủ đúng một tiếng thôi, anh nhớ gọi em dậy nhé!
Đặc biệt dặn dò hắn như vậy rồi Mạc Yến mới bước vào trong phòng, đóng cửa lại và trèo lên giường ngủ.
Bắc Tân Khởi chỉ " ukm " một cái cho có lệ xong là ngồi vào bàn làm việc bắt đầu lật giở tài liệu.
Mạc Yến ngủ ngon lành trên chiếc giường ấm áp của hắn....không biết có phải do đêm qua ngủ không đủ giấc hay không mà giờ cô ngủ rất say, khi tỉnh dậy đã là 3 rưỡi chiều 😂
Cách giờ vào làm đã vừa tròn một tiếng....
Mạc Yến vội vàng xuống giường,mở cửa phòng ngủ chạy ra....
- Dậy rồi?
Thấy cô chạy ra, Bắc Tân Khởi thản nhiên chào hỏi cô.
- Sao anh không gọi em?
Cô chỉnh lại đầu tóc, quần áo rồi định bước ra ngoài.
Cô không quan tâm việc vào làm đúng giờ hay không, cô quan tâm ở đây là chuyện mình vào làm muộn hơn một tiếng đồng hồ và kết quả lại bước ra từ phòng của Bắc Tân Khởi. Người khác sẽ nghĩ gì?
- Anh thấy em ngủ rất ngon nên không gọi!
Bắc Tân Khởi trả lời đầy vô tội.
Mạc Yến:"...."
Hắn lặng lẽ nhìn cô, đôi môi mỏng ẩn hiện nét cười quyến rũ.....