Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 918




Chương 918

“Đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu, anh ta mua lại tòa soạn của chúng ta vì vấn đề kinh doanh thôi.” Tuy Trình Thư Nghi phủ nhận nhưng lại hơi chột dạ “Ồ’ Hiểu Khiết đáp với vẻ nửa tin nửa ngờ, sau đó ngập ngừng hỏi: “Chị Thư Nghi, vậy chị… có đi nữa không thế? Trước đó khi chị chưa tới, mọi người nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, nhất là sau khi biết anh ấy chính là ông chủ đã mua lại tòa soạn của chúng ta, ai cũng bàn tán về quan hệ giữa hai người đấy.”

Nếu không đi, có lẽ mọi người sẽ càng bàn tán nhiều hơn, Trình Thư Nghi thâm nghĩ.

“Không sao đâu, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, không cần tránh nhau làm gì.” Trình Thư Nghi mỉm cười với Hiểu Khiết rồi kéo va li đi thẳng tới trước mặt Cố Mặc Ngôn.

“Gố tổng, anh cũng tới à.”

“Ừ”” Trong ánh mắt dịu dàng của Cố Mặc Ngôn khi nhìn Trình Thư Nghi hiện rõ tình ý: “Trước đó anh không nói với em, có gây phiền phức cho mọi người không?”

“Cố tổng cứ đùa.” Trình Thư Nghi nở nụ cười công nghiệp.

©ô đã khác trước thật rồi, hồi trước khả năng giao thiệp với người khác của cô không tốt như bây giờ. Thấy cử chỉ đúng mực của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn đau lòng cảm khái.

Nhân vật nam nữ chính trong câu chuyện phiếm đã xuất hiện, mọi người đều im lặng, chăm chú quan sát mọi hành động của họ.

Thấy Cố Mặc Ngôn và Trình Thư Nghi “cười nói với nhau”, mọi người đều thầm suy đoán quan hệ giữa hai người bây giờ. Họ hòa thuận với nhau như thế, chẳng lẽ sắp quay lại rồi ư?

“Cố tổng, tôi đi gửi hành lý đã.” Sau khi nói mấy câu với Cố Mặc.

Ngôn, Trình Thư Nghi kéo va li, quay người rời đi.

“Khoan đã!” Cố Mặc Ngôn bắt kịp Trình Thư Nghi, nhận lấy một va li từ tay cô: “Nặng lắm, để anh giúp em.”

Cấp dưới có thể từ chối sự giúp đỡ chủ động từ lãnh đạo của mình à? Đương nhiên câu trả lời là không.

Trình Thư Nghi cố kìm nén lửa giận đang dần dâng lên trong lòng mình, gượng cười đóng vai một cấp dưới đúng mực: ‘Vậy… cảm ơn Cố tổng.”

“Em đưa nốt va li kia cho anh đi.” Cố Mặc Ngôn chỉ vào va li trong tay Trình Thư Nghi.

“Không cần đâu!” Trình Thư Nghi vội xua tay: “Tôi tự kéo được.”

Hai người lần lượt bước đến chỗ gửi hành lý trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

 

 

 

Nhìn theo bóng hai người rời đi, tiếng bàn tán của đám đông lại vang lên lân nữa.

“Gô nghĩ rốt cuộc có phải vì tổng biên tập của chúng ta nên Cố Mặc Ngôn mới mua lại toà soạn tạp chí này không?”

“Có thể đấy, toà soạn tạp chí của chúng ta bị mua lại quá bất ngờ, trước đó không nghe được chút tin tức nào.”

“Nhưng không phải hai người họ đã ly hôn rồi ư? Sao trông vẫn còn mập mờ thế?”

“Chắc chản là muốn theo đuổi lại tổng biên tập của chúng ta rồi chứ còn gì. Nếu không đường đường là sếp tổng, không có lý do gì lại đi du lịch cùng đám tôm tép của toà soạn tạp chí như chúng ta cả.”

“Phải, chắc chẵn là như vậy, hơn nữa trông tổng biên tập của chúng ta thì tới chín mươi phần trăm là sẽ đồng ý đấy.”

“Quả nhiên người cũ vẫn là tốt nhất.”