Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 890




Chương 890

Ước chừng khoảng mười phút sau, Cố Mặc Ngôn rốt cuộc cũng kết thúc cuộc họp video. Còn chưa đợi anh mở miệng hỏi chuyện gì, Dương Tùng Đức đã vội vàng nói: ‘Anh Cố, mợ chủ ở sân khấu kịch gặp tên du côn có mang theo dao “Gái gì?” Nghe thấy Trình Thư Nghỉ gặp phải du côn, Cố Mặc Ngôn đứng bật dậy: “Cô ấy không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu?”

Hỏi một loạt câu hỏi bật lên trong đầu, Cố Mặc Ngôn lúc này lại có chút sợ hãi khi nghe được câu trả lời của Dương Tùng Đức, Tô Thư Nghỉ cô ấy nhất định đừng xảy ra chuyện gì “Mợ chủ hiện giờ đang ở bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố, cùng với một người đàn ông nữa…”

Dương Tùng Đức còn chưa nói xong đã thấy một bóng đen vụt qua trước mặt mình, nhìn lại, trong phòng làm việc đã không thấy bóng dáng Cố Mặc Ngôn đâu nữa rồi Ở trong bệnh viện, vậy tức là đã bị thương, Cố Mặc Ngôn lòng nóng như lửa đốt xông vào thang máy, nhấn nút xuống hầm để xe. Không biết cô ấy bị thương như thế nào, có nghiêm trọng hay không?

Sao hôm nay thang máy lại chậm như vậy? Người của phòng bảo trì rốt cuộc có làm bảo dưỡng định kỳ không vậy?

Anh nhìn chăm chằm vào con số đang càng ngày giảm dần trên màn hình hiển thị, Cố Mặc Ngôn cảm thấy trong người có một cơn tức giận đang chạy loạn khắp nơi, mặc cho anh có làm thế nào cũng không giải tỏa được.

Cửa thang máy vừa mở, Cố Mặc Ngôn lập tức xông ra ngoài, chạy tới chỗ đậu xe của mình.

Trên đường lái xe tới bệnh viện, trong đầu Cố Mặc Ngôn luôn hiện lên hình ảnh Trình Thư Nghi cả người bê bết máu nằm trên mặt đất. Biết rằng nghĩ vậy là không may, thế nhưng anh lại không tài nào xua đuổi được những hình ảnh này ra khỏi đầu.

“Không sao đâu, đừng hốt hoảng, không được nghĩ linh tinh, cô ấy tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, không thể xảy ra chuyện gì…”

Không ngừng nói mấy lời tự an ủi bản thân, lúc này Cố Mặc Ngôn mới miễn cưỡng khống chế được bàn tay đang cầm lái, khiến nó không run rẩy nữa.

Một đường phóng như bay tới bệnh viện, Cố Mặc Ngôn đang định tìm y tá hỏi Trình Thư Nghi đang nằm ở phòng bệnh nào, thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc mà dừng bước.

“Cẩn thận một chút, bước nhẹ thôi.” Trình Thư Nghỉ cẩn thận đỡ Hà Kim Minh, giọng nói mang theo chút trách cứ: “Bác sĩ nói hiện giờ tốt nhất là anh nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, không nên đi lại nhiều, ngộ nhỡ vết thương lại nứt ra thì phải làm sao?”

“Nào có nghiêm trọng tới vậy?” Hà Kim Minh cười đáp: ‘Cứ năm mãi ở trên giường, tôi sắp bức bí tới không chịu nổi rồi. Hiện giờ ra ngoài đi lại vài bước, tâm tình tốt hơn nhiều rồi, tâm tình tốt chẳng phải cũng có lợi cho việc hồi phục hay sao?”

Nghe thấy Hà Kim Minh nói như vậy, Trình Thư Nghi cũng không phản bác gì thêm, chỉ là càng thêm cẩn thận nhìn chăm chằm dưới chân Hà Kim Minh, sợ rằng sơ ý một chút thì lại khiến thương thế của anh ta nặng thêm.

Bởi vì miệng vết thương của Hà Kim Minh nằm ở dưới phần bả vai đẳng sau lưng, thế nên lúc này Trình Thư Nghi chỉ có thể để cho một cánh tay của anh ta gác lên vai mình, mà một tay còn lại của cô thì ôm lấy eo anh ta để cố định thân thể, tránh việc Hà Kim Minh bị ngã.

Nhìn đỉnh đầu Trình Thư Nghỉ đang dựa sát vào lồ ng ngực mình, lại cảm nhận nhiệt độ từ bàn tay đang đặt sau eo, khóe miệng Hà Kim Minh cong lên nở một nụ cười nhẹ, cảm thấy lần bị thương này thật đáng giá.

Nhưng cảnh tượng này ở trong mắt Cố Mặc Ngôn lại không có tốt đẹp như vậy.

Thấy Trình Thư Nghỉ không bị thương, phản ứng đầu tiên của Cố Mặc Ngôn là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa mới thả lỏng một chút, thì từ trong lòng một cảm giác khác lại trỗi dậy.