Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 611




CHƯƠNG 611

Cho răng nước đi của mình cực kỳ sáng suốt, Cố Thành Vũ rất muốn võ tay cho bản thân.

Nghĩ đến Cố Mặc Ngôn vì một người phụ nữ mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, ông ta không khỏi cười chế nhạo: “Cố Mặc Ngôn, vì một người phụ nữ mà làm như vậy có đáng không? Tôi thật không ngờ hóa ra nhà họ Cố chúng ta vẫn còn một người sỉ tình như cậu.”

“Nói nhảm ít thôi, Tô Thư Nghi đâu?” Lúc này Cố Mặc Ngôn chỉ muốn xông lên đánh cho Cố Thành Vũ một trận.

“Phòng 307 của bệnh viện số một, tự tìm đi.” Thấy cơn giận của Cố Mặc Ngôn, Cố Thành Vũ để lại địa chỉ bệnh viện rồi xoay người rời đi. Ông ta biết mình có tiếp tục ở lại cũng không thể chiếm được lợi ích gì.

“Yên tâm đi Cố Mặc Ngôn, dù sau này ở nhà họ Cố cậu chẳng làm nên trò trống gì, tôi cũng sẽ không đuổi cậu ra khỏi nhà đâu. Chỉ là nuôi thêm một đứa ăn hại thôi, chút tiền đó tôi cũng chẳng để bụng, ha hat”

Vẫn không cam lòng cứ vậy mà đi, trước khi đi Cố Thành Vũ còn nói một câu đầy kiêu ngạo. Ông ta thầm nghĩ: Cố Mặc Ngôn, còn tưởng cậu khó đối phó thế nào, có điểm yếu là Tô Thư Nghị, tôi xem cậu đấu với tôi thế nào.

Nghe những lời này, Cố Mặc Ngôn siết chặt tay, mà Dương Tùng Đức không nhịn nổi muốn lao tới cho Cố Thành Vũ mấy cú đá.

“Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm Tô Thư Nghi.” Ngăn Dương Tùng Đức đang muốn tiến lên, Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Thành Vũ, lạnh lùng nói.

“Vâng thưa cậu Cố.” Dương Tùng Đức cũng hiểu được vấn đề cần ưu tiên: “Tôi lập tức chuẩn bị xe đến bệnh viện.”

“Không cần, thông tin khách hàng bị lộ ra ngoài, không bao lâu nữa công ty sẽ loạn lên, cậu ở lại đây giúp xử lý việc của công ty đi”

“Nhưng cậu Cố, cậu tự đi được không?”

Bây giờ hản là Cố Mặc Ngôn còn giận hơn cả mình, Dương Tùng Đức hơi lo khi để anh tự lái xe.

“Không sao, đưa chìa khóa xe cho tôi.”

“Vâng. Dương Tùng Đức cũng biết lúc này không thể không có ai ở công ty.

Nhận chìa khóa xe từ Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Trên đường lái xe đến bệnh viện, những gì được phát trong video khi nấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt tuyệt vọng của Tô Thư Nghỉ không thể xua tan.

Anh cảm thấy mình không nhìn thấy gì trước mắt, tất cả đều là hình ảnh Tô Thư Nghi giấy giụa kêu gào.

Một tiếng ‘râm’ làm Cố Mặc Ngôn thoát khỏi dòng suy nghĩ. Lắc lắc đầu, Cố Mặc Ngôn mới nhìn rõ có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra là gặp đèn đỏ, xe phía trước đã dừng lại, mình lại không để ý nên đã tông vào đuôi xe người ta.

“Ê, mày lái xe cái kiểu gì đấy? Mày không có mắt à!” Chủ xe phía trước vừa xuống xe đã quát Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt mày không nghe thì tao sẽ không tha cho mày đâu.

Cố Mặc Ngôn có thời gian để lăng nhăng, thẳng thắn móc ví ra: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả.

“Có tiền thì giỏi lắm á, thái độ của mày là thế nào? Hôm nay tao phải nói rõ ràng với mày, mày nhìn xem xe mày đâm xe của tao thành cái gì.”

“Rốt cuộc là bao nhiêu?” Cố Mặc Ngôn không để ý tới lời của anh ta, hỏi lại.