Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 590




CHƯƠNG 590

“Vốn dĩ tao đưa mày đến bệnh viên kiểm tra là chỉ muốn làm một bản xét nghiệm giả để Lâm Kim Minh đuổi mày ra khỏi nhà họ Lâm, không ngờ trời cũng giúp tao, thế mà đồ đê tiện mày lại không phải con của Lâm Kim Minh thật”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lời này của Khương Dĩ Mai cũng khiến Tô Thư Nghi nhớ ra khi cô còn nhỏ, Khương Dĩ Mai thật sự từng dân cô đến bệnh viện kiểm tra một lần, nói là thấy cô xanh xao quá, muốn kiểm tra cơ thể cô một lượt, sau đó sẽ điều trị cho cô.

Lúc ấy Tô Thư Nghi còn thấy cảm động, cảm thấy người dì này đối xử với mình cũng không tệ, không ngờ lúc ấy Khương Dĩ Mai lại có mưu đồ ấy.

“Chuyện này không có khả năng, nếu dì đã biết tôi không phải con của Lâm Kim Minh từ lâu, sao dì có thể không nói cho ông ta biết được.” Tô Thư Nghi tuyệt đối không tin lời Khương Dĩ Mai nói.

Dựa theo lời bà ta nói, mục đích lúc trước của Khương Dĩ Mai là muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Lâm, vậy sao bà ta lại không nói với Lâm Kim Minh mà lại phải cất giấu bí mật này nhiều năm như vậy.

“Cái này lại phải hỏi mẹ mày.” Khương Dĩ Mai nhìn về phía Tô Ninh Kiều đứng một bên: “Sao thế, Tô Ninh Kiều, đến tận lúc này rồi mà bà vấn không định nói gì à?”

“Mẹ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Tô Thư Nghi nhìn về phía Tô Ninh Kiều, trên mặt đầy nghỉ ngờ.

Từ lúc Khương Dĩ Mai nói Tô Thư Nghi không phải con gái ruột của Lâm Kim Minh, sắc mặt Tô Ninh Kiều đã trắng bệch đứng sững sờ không biết làm sao, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt Tô Thư Nghị sốt ruột hỏi mình, bà càng sợ hãi đến run rẩy, chẳng lẽ bí mật này thật sự không giữ nổi nữa sao?

“Thư Nghi, mẹ… Mẹ…” Tô Ninh Kiều không biết nên giải thích với Tô Thư Nghi thế nào, chỉ rơi nước mắt lã chã.

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều khóc lóc không nói câu nào, trong lòng Tô Thư Nghi hiện lên chút bất an: “Mẹ, mẹ nói gì đi, sao con lại không phải con gái của ba được? Mẹ mau nói rõ với bọn họ đi!” Tô Thư Nghi cũng sốt ruột phát khóc.

Nhưng Tô Ninh Kiều chỉ khóc lóc lắc đầu, không ngừng nói: “Mẹ xin lõi, mẹ xin lỗi.

Thư Nghi, mẹ có lỗi với con…”

“Tô Ninh Kiều, nếu giờ bà không nói được, vậy để tôi nói thay bà vậy.” Khương Dĩ Mai nhìn chắm chăm vào Tô Ninh Kiều, trên gương mặt dữ tợn còn có chút đắc thắng: “Lúc trước, tôi vừa biết chuyện này đã đến tìm bà, bà sinh con với người đàn ông khác ở bên ngoài mà còn mặt dày đưa đến nhà họ Lâm nuôi!”

“Sau khi tôi nói chuyện này cho bà, bà còn nhớ lúc ấy bà đã làm gì không?” Khương Dĩ Mai cười phá lên nhìn Tô Ninh Kiều: “Bà cầu xin tôi, bà quỳ xuống đất cầu xin tôi!

Ha ha, Tô Ninh Kiều, bà có biết lúc đấy tôi hả giận thế nào không?”

“Bà còn nhớ bà đã nói gì không? Bà nói, chỉ cần tôi không nói cho Lâm Kim Minh biết chuyện này thì bà sẽ không bao giờ gặp lại Lâm Kim Minh, đời này sẽ không gặp lại ông ta nữa, thế nên tôi mới đồng ý giúp bà giữ bí mật này. Tô Ninh Kiều, bây giờ bà nói với mọi người xem lời tôi nói có phải thật không!”

Mọi người ở đây nghe vậy đều nhìn Tô Ninh Kiều đầy kinh ngạc, người phụ nữ này giỏi thật, mình có con với người đàn ông khác mà lại đi để Lâm Kim Minh nuôi con lớn giúp bà. Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Kim Minh lại càng đồng tình hơn.

“Mẹ, mẹ nói gì đi, mẹ nói là sai đi, mẹ mau nói đi!” Tô Thư Nghi sốt ruột nên khóc luôn rồi, cô hy vọng Tô Ninh Kiều có thể đứng ra lên tiếng phủ nhận. Nhưng Tô Ninh Kiều lại không nói câu nào, mà chỉ cúi đầu khóc lóc.

Bên Lâm Kim Minh nghe thấy Khương Dĩ Mai nói vậy cũng suy sụp, ông ta chạy đến trước mặt Tô Ninh Kiều chất vấn: “Khương Dĩ Mai nói có thật không? Bà nói đi! Nói đi!”

Tô Ninh Kiều chỉ khóc lóc nói: “Xin lỗi, xin lôi, tất cả là tại tôi, tôi có lỗi với hai người…”

Ngoài lời này ra thì bà không chịu nói nhiều thêm câu nào.

Thấy hỏi Tô Ninh Kiều không có kết quả, trong cơn tức giận Lâm Kim Minh kéo Tô Thư Nghi sang bên cạnh: “Đi, bây giờ con đến bệnh viện xét nghiệm ADN với ba.