Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 566




Chương 566

“Chị Thư Nghị, chị đừng tin mấy lời trên mạng. Bọn họ đều xem đó là điều hiển nhiên thôi.” Hiểu Khiết tiếp tục an ủi Tô Thư Nghỉ: “Mặc dù chị Thư Nghi không đẹp.

băng Trình Thu Uyển kia nhưng em tin rằng tổng giám đốc Cố không phải loại người chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Chắc chắn anh ấy sẽ không vứt bỏ chị đâu.”

Hóa ra ngay cả người ngoài cuộc như Hiểu Khiết cũng cho rằng cô không bằng Trình Thu Uyển. Tô Thư Nghỉ tự giêu trong lòng một chút.

Thấy lời của mình chẳng những không thể an ủi được mà trái lại còn khiến Tô Thư Nghỉ buồn hơn, lúc này Hiểu Khiết mới nhận ra mình vừa nói cái gì.

“Chị Thư Nghỉ, ý của em không phải như thế… Em…” Hiểu Khiết sốt ruột muốn giải thích với Tô Thư Nghi.

“Không sao đâu, chị biết rồi. Chúng ta về làm việc trước đã.” Tô Thư Nghi vỗ vỗ sau lưng Hiểu Khiết, ý bảo mình biết cô ấy không có ác ý.

“Vâng, chị Thư Nghỉ à, em luôn là người đứng bên phe chị.” Hiểu Khiết siết chặt tay, nói với vẻ mặt kiên nghị.

Tô Thư Nghi bị dáng vẻ nghiêm túc của Hiểu Khiết chọc cho bật cười. Sau đó, cô kéo cô ấy về lại chỗ ngồi.

“Ôi chao, đây chẳng phải là mợ Cố sao?”

Mới đặt mông xuống, Tô Thư Nghỉ đã chợt nghe thấy giọng nói quái gở của Khưu Duyệt.

Cô cũng chẳng biết mình đã chọc phải _ Khưu Duyệt này ở đâu mà mỗi lần cô gặp chuyện, cô ta đều không quên mượn cơ hội để mỉa mai cô.

Tô Thư Nghỉ không để ý đến Khưu Duyệt, coi như mình không nghe thấy lời cô ta nói.

“Không đúng, bây giờ còn là mợ Cố., chứ một thời gian nữa có khi không còn cũng nên.” Thấy Tô Thư Nghi không nói gì, Khưu Duyệt lại càng được đà lấn tới, tiếp tục châm chọc khiêu khích: “Cũng đúng thôi.

Bây giờ chính chủ đã trở lại rồi, còn chỗ nào cho Tô Thư Nghi cô nữa chứ? Có lẽ không lâu nữa đâu, cái danh hiệu mợ Cố này của cô sẽ phải nhường lại cho người khác rồi.”

“Cô có ý gì?” Không thể nhịn được nữa, Tô Thư Nghi đứng phắt dậy, chất vấn Khưu Duyệt.

“Ô, Tô Thư Nghỉ, cô còn đang nằm mơ đấy à?” Thấy dáng vẻ tức giận của Tô Thư Nghỉ, Khưu Duyệt cười nhạo một tiếng: “Mối tình đầu của Cố Mặc Ngôn đã trở lại rồi, lại còn là một người xinh đẹp như thế.

Cô cho là Cố Mặc Ngôn còn cần cô đấy à?

Nghĩ đến cảnh Tô Thư Nghi bị vứt bỏ, trong lòng Khưu Duyệt cảm thấy sung sướng vô cùng. Tô Thư Nghi có cái gì mà lại câu được tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu cơ chứ. Hừ, khoảng thời gian trước chơi nổi bao nhiêu thì sau này sẽ mất mặt bấy nhiêu thôi. Tôi đây không tin Trình Thu Uyển đã trở về mà Cố Mặc Ngôn vẫn còn cần côi!

“Cô!” Tô Thư Nghi muốn phản bác lại nhưng lại không biết nên lấy lý do gì để phản bác. Cô lại nhớ tới lời mà Trình Nam Quyền nói với mình trong bệnh viện, rằng đối với một người đàn ông mà nói thì mối tình đầu lúc nào cũng có một vị trí rất đặc biệt.

Thấy Tô Thư Nghỉ không còn lời nào để nói, Khưu Duyệt liếc mắt khinh thường một cái trăng trợn, rồi ưỡn ẹo quay về chỗ ngồi của mình.

“Bay lên đầu cành làm phượng hoàng rồi là thật sự quên luôn vốn dĩ mình là một con gà đấy à?”

“Hì hì!’ Sau khi nghe thấy lời của Khưu Duyệt, có mấy đồng nghiệp không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Bọn họ đều nhìn về phía Tô Thư Nghi mà cười trên nỗi đau của người khác. Ngay cả mấy người trước kia vẫn luôn ủng hộ cô bây giờ cũng nhìn cô với vẻ đồng cảm. Cứ như tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định cô sẽ bị Cố Mặc Ngôn vứt bỏ vậy.

Không chịu nổi những ánh mắt khác thường ở văn phòng nữa, Tô Thư Nghi cầm †úi xách của mình lên rồi đi thẳng ra khỏi tòa soạn tạp chí mà không báo cho Cố Gia Huy tiếng nào.

Ra khỏi tòa soạn tạp chí, Tô Thư Nghỉ đi thẳng tới nhà trọ nhỏ của Tô Ninh Kiều.

Đúng lúc, cũng lâu rồi cô chưa gặp mẹ, hơn nữa, bây giờ cô cũng cần lời an ủi của Tô Ninh Kiều.