Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 339




Chương 339

Nói xong, Khương Dĩ Mai khóc òa lên.

Lâm Bảo Châu vội vàng bước tới an ủi bà †a, nước mắt của cô ta cũng đã chảy dài.

Cố Gia Huy nhíu mày: ‘Bác trai, bác gái cứ yên tâm, cháu sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, cháu sẽ giúp đỡ mọi người, mọi người không cần phải lo lắng quá đâu, chú ý sức khỏe mới là điều quan trọng”

Lâm Kim Minh cũng rất tự trách.

Nhưng chuyện này tới quá đột ngột. Một vụ làm ăn lớn như thế, sao ông ta không cẩn thận cho được, ông ta cũng đã điều tra rất rõ tình hình của đối phương rồi, chắc chăn không có vấn đề gì. Không biết tại sao lại đột nhiên bị điều tra như thế, còn đóng băng cả vốn nữa.

Cố Gia Huy đi đến trước cửa sổ, anh ta gọi mấy cuộc điện thoại.

Tô Thư Nghi cũng thấy rất ngạc nhiên vì biến cố của gia đình.

Ban nãy Khương Dĩ Mai còn vênh vênh váo náo, khoe khoang cuộc sống giàu sang phú quý và đứa con rể nhà giàu Cố Gia Huy với cô, nhưng chớp mắt bà ta lại sắp lâm vào cảnh khó khăn, đầu đường xó chợ. Số phận của cuộc đời đúng là rất khó đoán.

Khương Dĩ Mai vẫn còn ngồi khóc ở đó, Lâm Bảo Châu và Lâm Kim Minh cũng không còn tinh thần gì nữa.

Cố Gia Huy gọi điện thoại điều tra, lúc trở về sắc mặt cực xấu: “Hình như mọi chuyện không đơn giản như thế, đối phương rất thần bí, lại quá mạnh, ngay cả người của bên cháu cũng không động vào được nên nhất thời chưa thể điều tra ra rốt cuộc là ịn al.

Khương Dĩ Mai nghe thấy Cố Gia Huy nói như thế xong thì khóc càng to hơn!

Vẻ mặt của Khương Dĩ Mai như đưa đám, bà ta suy sụp nói: “Là ai lại muốn gây khó dễ với nhà họ Lâm của chúng ta như thế chứ?”

Lâm Kim Minh ngồi trên sô pha, ông ta ôm ngực. Cố Gia Huy thấy thế thì vội rót cho ông ta một cốc nước nóng, sau đó đứng bên cạnh an ủi.

Tô Thư Nghi thấy cả gia đình họ ai cũng rất lo lắng, bỗng cảm giác mình đứng đây dư thừa biết mấy. Cô mở miệng an ủi Lâm Kim Minh nhưng lại sợ bọn họ cho răng cô đang xem trò hay, thế là đành im miệng rồi lắng lặng rời khỏi nhà họ Lâm.

Lâm Bảo Châu trông thấy bóng dáng rời đi của Tô Thư Nghi, đột nhiên cô ta nhớ lại lời cảnh cáo của Cố Mặc Ngôn dành cho mình!

Cố Mặc Ngôn từng nói, nếu như cô ta còn dám ra tay với Tô Thư Nghi nữa, thì anh sẽ khiến cô ta và cả nhà họ Lâm phải trả giá đất!

Lâm Bảo Châu thấy tay chân mình lạnh buốt.

Đúng vậy, nhất định là như thết Là Cố Mặc Ngôn làm. Nếu không thử hỏi trong thành phố S này, ai còn có thế lực như thế nữa, ra tay nhanh gọn và tuyệt tình như thết Lúc này Tô Thư Nghỉ đã đi ra ngoài sân của nhà họ Lâm, Lâm Bảo Châu lập tức đuổi theo, cô ta kéo cánh tay của Tô Thư Nghỉ không cho cô đi.

Tô Thư Nghi giật mình, cô nhíu mày nói: “Lâm Bảo Châu, cô lại muốn làm gì nữa, tôi chòng tôi ghẹo gì cô à? Buông tôi ra.”

“Chị còn không biết xấu hổ mà nói tôi chòng tôi ghẹo chị sao? Tô Thư Nghị, chị độc ác lắm!” Lâm Bảo Châu gẵn giọng nói: “Đến cả ba ruột của mình mà chị cũng không tha, cứ phải đuổi cùng giết tận như thế sao? Chị đúng là đồ ma quỷ!”

Nghe thấy Lâm Bảo Châu nói thế, Tô Thư Nghỉ vân rất mơ hồ, cô không hiểu.

Lâm Bảo Châu chất vấn: “Tôi hỏi chị, có phải là chị đã cố tình bảo Cố Mặc Ngôn cho nhà họ Lâm chúng tôi một bài học không, đóng công ty, đóng băng vốn, phá hoại chuyện làm ăn của nhà họ Lâm chúng tôi?”