Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 235




Chương 235

Là vì lo lắng cho cô sao?

“Hỏa hoạn.” Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi rồi khẽ nói tiếp: ‘Đã từng một lần cướp đi người con gái anh thích, anh không muốn có lần thứ hai nữa.”

Tô Thư Nghỉ chỉ thấy trong đầu mình như có tiếng nổ, cô ngây người, không dám tin nhìn Cố Mặc Ngôn.

Người con gái anh thích?

Lần thứ hai ư?

Cố Mặc Ngôn nói thế là sao?

Thật ra ý của Cố Mặc Ngôn vô cùng đơn giản, nhưng Tô Thư Nghĩ chỉ thấy mọi thứ quá ảo, cô cũng không dám suy nghĩ sâu xa hơn, càng không dám xác nhận điều gì với Cố Mặc Ngôn.

Thế là cô chỉ đành ngẩn người nhìn Cố Mặc Ngôn, hai mắt mở to, miệng hơi mở, trông chẳng khác gì con cá vàng bị mắc cạn.

Dáng vẻ đó của Tô Thư Nghi trông rất ngốc nghếch, chọc cười Cố Mặc Ngôn, anh bật cười.

Bấy giờ Tô Thư Nghi mới ý thức được điều gì đó, cô nhanh chóng ngậm miệng lại rồi định đứng dậy.

Nhưng không ngờ cô vừa mới đứng lên Cố Mặc Ngôn đã đột nhiên năm lấy tay cô rồi dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.

Tô Thư Nghi ngồi lên chân anh, cô còn chưa kịp kêu thành tiếng thì Cố Mặc Ngôn đã nắm lấy cằm của cô, đôi môi mỏng áp lên đôi môi của cô rồi nuốt hết tiếng kêu ngạc nhiên của cô xuống.

Khác hẳn nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ban nấy, nụ hôn này vừa độc tài lại vừa chiếm hữu.

Anh nhanh chóng cạy môi của Tô Thư Nghi ra rồi tấn công thành trì, cánh tay cũng siết chặt hơn, như thể muốn cô hòa vào trong dòng máu của mình vậy.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, sau đó anh mới không đành mà buông Tô Thư Nghi ra.

Nhìn cô gái nhỏ mặt đỏ như trái táo trong lòng mình, con tim anh ngứa ngáy, anh tiến lại gần tai cô rồi khẽ nói: “Tô Thư Nghị, cảm ơn em đã tin tưởng anh.”

Càng cảm ơn em, vì đã xuất hiện trong cuộc đời vốn dĩ tăm tối không có lấy một tia sáng này của anh.

Tô Thư Nghỉ nằm ở nhà dưỡng bệnh khoảng chừng hơn nửa tháng, về sau cô cũng thấy hơi ngại nên nhõng nhẽo đòi đến tòa soạn để đi làm.

Dù sao thì dạo gần đây cô cũng xin nghỉ quá nhiều, cô sợ mình sẽ bị đuổi việc mất.

Lúc đặt chân đến tòa soạn, mọi người ai cũng ân cần hỏi han cô, hiển nhiên bọn họ đều đã biết phần lớn những tin đồn trước kia của cô chỉ là hiểu lầm, thế nên thái độ của mọi người lúc này niềm nở đến lạ.

Tất nhiên ngoại trừ Khưu Duyệt.

Khưu Duyệt vừa nhìn thấy Tô Thư Nghi đã không kìm lòng được mà cà khia một câu: “Ôi chao, thì ra là cô cả Tô của chúng ta tới đi làm đấy à, tôi còn tưởng chỗ dựa của cô vững chắc quá, nằm không ở nhà cũng kiếm tiền được chứ.”

Khưu Duyệt nhìn Tô Thư Nghỉ trước mặt mình, trong đôi mắt của cô ta là sự oán hận không nói thành lời.

Trước đây cô ta từng gặp Lâm Bảo Châu ở †rung tâm thương mại, cô ta vốn tưởng mình có thể mượn tay Lâm Bảo Châu giải quyết người phụ nữ Tô Thư Nghi này, nhưng cũng không hiểu tại sao, sau khi cô †a mách lẻo với Lâm Bảo Châu xong, Lâm Bảo Châu bèn vội vàng rời đi, mãi lâu sau cũng không thấy có hành động gì.

Đúng là cô cả của gia đình giàu có có khác, vô dụng thật!

Nhưng cô ta cũng không có cách nào đối phó với Tô Thư Nghi, nên chỉ có thể khua môi múa mép.