Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 221




Chương 221

“Đám cháy lan ra từ tầng hai, hơn nữa nơi bốc cháy có lẽ là trong phòng làm việc bên cạnh phòng ngủ chính.”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn tối sầm: “Vậy nên, ý cậu là mục tiêu của đối phương ngay từ đầu là Tô Thư Nghĩ.

Dương Tùng Đức gật đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Hơn nữa còn không chỉ có thế, tôi đã sai người kiểm tra kí cửa ra vào của mỗi căn phòng rồi, thiết bị chống trộm không hư hại, cũng không quay được bất kỳ ai đi vào.”

Cố Mặc Ngôn nheo mắt lại: ‘Cậu chắc chứ?”

Tất nhiên Dương Tùng Đức biết suy nghĩ trong lòng Cố Mặc Ngôn, bèn nặng nề gật đầu.

Thiết bị chống trộm trong biệt thự của Cố Mặc Ngôn có thể nói là tốt nhất thế giới, nếu nó không bị hỏng thì vụ cháy lần này chỉ có một khả năng…

Đó là nhân viên nội bộ phóng hoả.

Bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn của Cố Mặc Ngôn hơi siết chặt, khi anh lên tiếng lần nữa thì giọng đã trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Gọi má Vương và chú Trương tới đây cho tôi.”

Nửa tiếng sau, Cố Mặc Ngôn sắp xếp vài nhân viên bảo vệ gác trong phòng bệnh của Tô Thư Nghi, còn anh đi một mình xuống kho hàng ngầm của bệnh viện.

Trong kho hàng có hai người bị trói co ro trên mặt đất, gồm một nam một nữ.

Cửa kho hàng mở ra, một người đàn ông cao lớn ngồi trên xe lăn chậm rãi trượt vào, cuối cùng dừng trước mặt hai người kia.

Khi nhìn thấy rõ người trước mặt, người phụ nữ bị trói dưới đất run lên, kinh ngạc hỏi: ‘Cậu chủ! Rốt cuộc tại sao cậu chủ lại phải trói chúng tôi lại?”

Đời này má Vương không thể nào ngờ được người cậu hai mà bà ta tận tâm tận lực chăm sóc lại trói mình lại.

Cố Mặc Ngôn phớt lờ bà ta, thản nhiên lên tiếng: “Chú Trương, má Vương, dù sao hai người cũng là người hầu lâu năm của nhà họ Cố, tôi không muốn nặng tay nên hãy tự nhận đi.”

Má Vương run rẩy, tỏ ra khó hiểu: “Nhận gì cơ? Cậu chủ, cậu có hiểu lầm gì không ạ?”

Cố Mặc Ngôn vấn không trả lời câu hỏi của bà ta, chỉ nhìn chú Trương: “Chú Trương, chú không có gì muốn nói sao?”

Từ khi vào đây chú Trương vấn luôn sâm mặt, nhìn Cố Mặc Ngôn trước mặt mình, ông ta đột nhiên nở một nụ cười quái gở.

Cố Mặc Ngôn cũng không vội thúc giục ông ta, bình tĩnh ngồi tại chỗ.

Sau khi cười phá lên như phát dại, chú Trương nhìn chằm chằm vào Cố Mặc Ngôn, lạnh lùng đáp: “Đáng tiếc thật đấy, lửa lớn như thế mà vẫn không gi3t chết được người phụ nữ kia.”

Cố Mặc Ngôn vấn rất bình tính, hiển nhiên anh đã đoán trước được câu trả lời này, còn má Vương thì lại rất kinh ngạc: “Ông nhà, ông đang nói lung tung gì thế?”

“Tôi không nói lung tung.” Chú Trương cười xùy, tiếp tục trừng mắt nhìn Cố Mặc Ngôn: “Cậu hai, cậu đã điều tra rồi chứ gì? Chính tôi đã bỏ thuốc mê vào bát canh tối của Tô Thư Nghi rồi phóng hoả, cậu muốn phạt thì cứ phạt, chỉ phạt một mình tôi thôi, vợ tôi không biết gì cả, cậu thả bà ấy ra đi.”

Má Vương trố mắt, ngay sau đó hét lên: “Trương La, mẹ nó ông điên rồi đúng không? Tôi không ngờ ông lại dám ra tay với mợ chủ! Lễ nào ông đã quên ân tình của người nhà họ Cố với chúng ta rồi sao?”

“Đương nhiên là tôi nhớ!” Chú Trương gần giọng: “Tôi vì nhà họ Cố nên mới làm vậy!”

Không kích động giống má Vương và chú Trương, từ đầu đến cuối Cố Mặc Ngôn chẳng có phản ứng gì quá lớn, chỉ có đôi mắt đen láy kia là càng thêm u ám.