Ông Xã, Anh Đang Đùa Với Lửa

Chương 22: Biết Đâu...Anh Ấy Đối Xử Với Em Không Giống Những Người Khác




Cô gái tên Tống Y Y thấy một chị gái xinh đẹp quyến rũ đang nhìn mình thì trái tim bất giác hẫng đi mất nửa nhịp.

Đôi mắt của cô thật mê người.

Với lại dáng người cũng đẹp nữa...

Tống Y Y bị Hứa Vi nhìn chằm chằm đến nỗi hơi ngượng ngùng.

“Xin lỗi. Để em chỉnh thành chế độ im lặng, không gây ồn ào làm phiền đến chị nữa.”

Hứa Vi nhìn khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ trong veo của cô gái, chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.

Ngược lại là Tống Y Y, ngồi im chưa được bao lâu đã không nhịn được mà bắt chuyện với cô.

“Chị ơi người nhà của chị đang ở trong phòng phẫu thuật à?”Ánh mắt cô gái dừng lại trên chiếc bình giữ nhiệt trong tay Hứa Vi.

“Ừm.” Hứa Vi do dự mấy giây mới trả lời đối phương.

“Chị đừng lo, bác sĩ mổ chính trong phòng phẫu thuật là Bạch Kình Dục, người có chuyên môn giỏi nhất trong bệnh viện này đấy. Có anh ấy ở đây, người nhà của chị chắc chắn sẽ không sao đâu.” Tống Y Y lầm tưởng là Hứa Vi người nhà của bệnh nhân đang được phẫu thuật bên trong.
Nhất thời Hứa Vi cũng không biết nên giải thích thế nào, đành qua loa nói: “Thật à?”

“Thật mà! Chị chưa từng nghe qua danh tiếng của bác sĩ Bạch à? Nửa năm trước mẹ em gặp tai nạn giao thông, thiếu chút nữa đã mất mạng. Xác suất phẫu thuật thành công còn chưa đến 10%, nhưng anh ấy đã cứu mẹ em khỏi tay thần chết.”

Chỉ mấy câu thôi cũng có thể nghe được, sự sùng bái của cô gái dành cho Bạch Kình Dục đã đến cảnh giới đu idol.

“Thế thì đúng là giỏi thật.” Hứa Vi vẫn chưa nhận ra giọng điệu của mình hơi chua chua.

Tống Y Y vui vẻ nói tiếp:

“Bác sĩ Bạch là người cực kỳ ưu tú. Mặc dù mấy chị y tá nói quanh anh ấy có không ít phụ nữ, nhưng mà em vẫn muốn theo đuổi người mình thần tượng.”

“Biết rõ anh ta cặn bã vậy mà còn thích à?”

Đôi mắt, lỗ tai cô gái ửng đỏ, xấu hổ nói: “Biết đâu... anh ấy đối xử với em không giống những cô gái khác thì sao?”
Hứa Vi không trả lời nữa.

Câu nói này cô đã từng nghe không ít lần. Hồi trước, từ khi bắt đầu lên đại học đã nghe đến phát mệt. Tất cả các cô gái thích Bạch Kình Dục đều có kiểu tự tin mù quáng như vậy, cho là bản thân có thể nắm giữ được trái tim tên tra nam này, dùng hết cả thanh xuân ngóng trông lãng tử quay đầu.

Mấy em gái sεメy trong quán bar cũng như thế.

Vân Sa Sa cũng như vậy.

Duy chỉ có người làm vợ như Hứa Vi lại rất tỉnh táo.

Đúng là chết cười.

Thế nhưng không một ai biết được, Hứa Vi cũng đã từng giống với những cô gái kia, từng có hi vọng ngắn ngủi với Bạch Kình Dục.

Thời đại học, vì đi theo bạn cùng phòng nên cô đã trở thành gương mặt thân quen của thư viện. Chẳng qua cô bạn kia cũng chẳng có chút nào đáng tin, chỉ nhiệt tình với Bạch Kình Dục được một thời gian ngắn, chưa đến một tháng đã chuyển sang thích đàn anh bên khoa truyền thông.
Mà lúc đó Hứa Vi đã tạo thành thói quen mỗi ngày đều tới thư viện để đọc sách và học tập.

Cô ngồi ở góc xa Bạch Kình Dục nhất, rồi đắm mình vào trong những con chữ, nhưng không ngờ anh lại là người chủ động đến bắt chuyện trước: “Thẻ thư viện của em bị rớt này.”

Thời còn đi học, chưa hiểu lầm nên hai người xưng hô: em – tôi / anh – tôi.

Cô ngước lên, nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa thâm thúy kia. Lúc đó trái tim nhảy lên, hẫng nửa nhịp.

“Cảm ơn.”

Khóe mắt Bạch Kình Dục liếc qua tài liệu cô đang đọc, bất ngờ nhíu mày.

“Em học y à?”

“Chỉ tùy tiện đọc thôi ạ.”

“Có gì không hiểu cứ hỏi tôi nhé.”

Có thể lúc đó anh chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng lời này lọt vào lỗ tai Hứa Vi lại khiến cô có cảm giác: có lẽ trong mắt Bạch Kình Dực, mình không giống những người khác.
Thế là hôm sau cô thử tăng thêm lòng dũng cảm, ôm tài liệu đi tìm Bạch Kình Dục hỏi bài.

Anh bày ra dáng vẻ ai đến cũng không từ chối, hỏi gì đáp nấy.

Không thể không nói, sinh viên loại giỏi còn có ngoại hình anh tuấn cực kỳ dễ làm người ta động lòng.

Hứa Vi vừa mới phát giác bản thân có suy nghĩ khác thường không lâu thì được Bạch Chí Nghị mời đến nhà làm khách, thế nên hai người càng quen thuộc hơn.

Nhưng mà mãi đến ngày cô lấy hết dũng khí, chủ động hẹn gặp đối phương thì lại bị sự thật tát cho một cái thật mạnh.

Vào mùa hè nóng bức đó, Hứa Vi vừa bước ra khỏi cổng trường học đã nhìn thấy ở bên đường đối diện, có một nữ sinh ngây thơ đáng yêu đang ôm cánh tay Bạch Kình Dục. Cô ta còn nhón chân lên, đút que kem trong tay cho anh ăn.

Hứa Vi chỉ nhìn một lát, sau đó quay người ném chiếc móc chìa khóa bằng cao su mà mình mất công mất sức hai ngày mới làm được vào thùng rác.
Tâm tư yêu mến Bạch Kình Dục lúc đó cũng đã đi theo chiếc móc khóa, chôn vùi trong đống rác bẩn thỉu.