Ông Xã, Anh Đang Đùa Với Lửa

Chương 11: Không Quen Biết




“Wow” Khâu Vũ đứng bên cạnh ồ lên: “Hình như là bọn họ định đi thuê khách sạn đấy. Chị có muốn tôi đi theo chụp lén mấy tấm không?”

Hứa Vi liếc cậu ta: “Chụp lén làm cái quái gì?”

“Xem có đúng là anh ta mất chức năng sinh lý không, nếu là thật thì chẳng phải là chị có chồng cũng như không sao.”

Khâu Vũ vừa mới dứt lời, bên kia đã có người gây náo động.

“Là cô ta! Chính là người phụ nữ kia, là cô ta giật dây một gã đàn ông khác đánh tôi!”

Đám người quay đầu lại nhìn thì thấy là ông chú sến súa béo ú bị đánh rớt một cái răng cửa ban nãy, ẩu đả không lại người ta nên bây giờ gã dẫn cảnh sát đến lấy lại công bằng đây mà.

Gã béo vừa vào đến nơi đã chỉ về phía Hứa Vi. Lúc quay đầu lại chợt phát hiện Bạch Kình Dục đang đứng ngay cạnh mình, trong lòng còn ôm một em gái sεメy khác thì vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Gã lập tức phản ứng lại, vội vàng túm lấy cánh tay Bạch Kình Dục, lôi lôi kéo kéo.

“Dục thiếu! Cậu đến đúng lúc lắm! Cô ả kia tự xưng là vợ của cậu, xúi dục gã đàn ông bên cạnh động tay động chân với tôi. Cậu có quen biết gì với cô ta không?” Vừa nói dứt câu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía gã.

Vừa rồi trong quán bar có không ít người còn đang đoán già đoán non xem rốt cuộc Hứa Vi có phải là vợ Bạch Kình Dục hay không.

Nếu đúng, sao giờ này anh còn ôm ấp em gái sεメy bên cạnh? Mà Hứa Vi lại đứng cùng một tiểu thịt tươi?

Lúc này, trong lòng em gái sεメy kia cũng thấy hơi thấp thỏm.

Cô ta còn nhớ rõ, hôm đó Hứa Vi là người đẹp chói mắt nhất quán bar. Cả sàn nhảy đều vì cô mà sôi động hết mức. Mấy người bạn bên cạnh Bạch Kình Dục nói nhiều câu hết sức thô tục nhưng anh cũng không hề phản ứng lại dù chỉ một chút. Nhưng mà ánh mắt lúc ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hứa Vi múa cột, không chịu rời đi một giây một phút.
Cô ta đoán Bạch Kình Dục sẽ thừa nhận mối quan hệ này.

Khâu Vũ cũng cho là như vậy.

Đàn ông bình thường chẳng ai giả vờ không quen biết vợ mình, đặc biệt là trong tình huống có người vu cáo hãm hại thế này.

Trong lúc nhất thời, Bạch Kình Dục và Hứa Vi đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Ai cũng chờ mong, hóng hớt câu trả lời cho vấn đề này.

Giống như chỉ cần anh mở miệng thừa nhận Hứa Vi là vợ mình thì chắc chắn một giây sau sẽ nhảy ngay lên top tìm kiếm của mạng xã hội.

Trước mắt bao nhiêu người, Bạch Kình Dục hờ hững ngước nhìn, ánh mắt quét một vòng qua chỗ Hứa Vi, khoé miệng hơi nhếch lên: “Không quen biết.”

*

Lúc Hứa Vi và Khâu Vũ rời khỏi cục cảnh sát thì trời đã sắp sáng.

Khâu Vũ nhìn khuôn mặt lạnh nhạt như chẳng có gì của cô, không nhịn được nên tò mò hỏi: “Chị, sao chị không tức giận chút nào thế?”
“Sao tôi phải tức giận?”

“Vừa rồi, nếu ở trước mặt mọi người, Bạch Kình Dục chịu thừa nhận quan hệ giữa hai người thì chắc chắn ông chú mập ú kia sẽ không làm khó chị nữa.”

Khoé miệng Hứa Vi nhếch lên thành nụ cười chế giễu.

“Trên thế giới này, người thích nhìn tôi chịu thiệt thòi nhất chính là Bạch Kình Dục. Anh ta giúp tôi mới là lạ.”

“Tôi thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu. Nếu chị đã biết đối phương là loại người này, sao còn muốn gả cho anh ta chứ? Nếu chị chỉ muốn tiền, thành phố này thiếu gì công tử, thiếu gia giàu có.”

“Ví dụ như?”

“Tôi này.” Khâu Vũ nhiệt tình đề cử bản thân, nụ cười trên môi đẹp y như ánh rạng đông vừa hé lên phía chân trời.

“Thế nào? Chị, chị mau trả lời có đồng ý hẹn hò với tôi không đi!”
Hứa Vi bị bộ dạng nũng nịu, ra vẻ đáng yêu của chú chó sữa nhỏ này chọc đến bật cười.

“Chủ nhật đi xem phim đúng không?”

Khâu Vũ gật đầu như giã tỏi: “Đúng!”

“Được, đến lúc đó gặp. Cậu mau về xử lý vết thương đi, đừng để bị nhiễm trùng.” Cô vẫy vẫy tay, ngăn chiếc taxi bên đường lại rồi nhanh chóng lên xe rời đi.

Khâu Vũ hớn hở, đứng tại chỗ nhảy nhót một hồi.

Cách đó không xa, luật sư Trần đang gọi điện báo cáo tình hình với Bạch Kình Dục.

“Dục thiếu, đã xử lý xong hết rồi. Chiều nay tôi sẽ mang giấy kết hôn cho anh.”

“Ừ.”

“Thế này, tôi có chuyện không biết có nên nói ra hay không…”

“Muốn nói thì nói đi.”

“Chủ nhật này, vợ anh muốn đi xem phim cùng tiểu thiếu gia nhà họ Khâu.”