Ông Trùm

Ông Trùm - Chương 43





Cả đêm Nam không ngủ, ngồi thức trắng Nam cố giữ cho ngọn lửa vẫn cháy để có thể sưởi ấm cho cả hai anh em. Một đêm quá dài khi mà xung quanh bốn bề tối tui, chỉ có tiếng mưa, tiếng củi cháy lép bép, cô bé Nhi sau một ngày mệt mỏi vẫn đang ngủ ngon lành. May mắn sao gần sáng thì mưa đã tạnh, củi cũng đã cháy hết, vẫn còn ít nấm, Nam tận dụng chỗ tro tàn đã nướng xong bữa sáng cho cả hai anh em. Nước cũng đã hứng đầy ống nứa, dự tính của Nam trong ngày hôm nay sẽ tìm đường trở về làng. Tuy điều này rất mạo hiểm bởi nhiều khả năng hai anh em sẽ lạc sâu hơn. Nhưng nếu cứ ở lại đây đợi cũng chưa chắc đã là ý hay khi thức ăn không có, nước cũng sẽ không đủ. Với Nam thì còn có thể trụ được 2-3 ngày nhưng với Nhi thì không được.


Ánh nắng chiếu qua những tán cây rộng lớn báo hiệu một ngày mới đầy thử thách cho cả hai anh em. Nhi sau khi ngủ được một giấc ngon lành dưới sự bảo vệ của anh Nam, sáng dậy đã được nạp năng lượng xem chừng cô bé tươi tắn hơn hẳn. Trẻ con chưa suy nghĩ được nhiều, cô bé chưa biết mình với anh Nam đang rơi vào nguy hiểm. Ăn sáng bằng món nấm nướng xong xuôi Nam giắt rìu ngang hông rồi ngồi xuống nói với Nhi:


- - Lên lưng anh cõng.


Nhi vội đáp:


- - Anh để em đi bộ cũng được...Cõng em anh đi sao nổi.


Nam cười:


- - Anh còn gùi được cả mấy chục cân đá cơ mà. Hơn nữa dép của em hôm qua trượt ngã đã rách rồi, mà cõng em anh sẽ tìm đường dễ hơn. Người bé như cái kẹo sao anh đi không nổi ha ha ha.


Nhi thích chí trèo lên lưng anh Nam, Nam gồng mình đứng dậy rồi cười lớn:


- - Xong chưa, nào anh em nhà Robinson bắt đầu khám phá vùng đất mới, đi thôi.


Nhi không biết Robinson là ai, nhưng cũng hào hứng giơ tay lên trời miệng hô:


- - Đi thôi, đi thôi...Mà anh vừa nói Rô..bi sôn là ai cơ..?


Nam cười sặc sụa bởi con bé phát âm tên nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cùng tên một cách khá buồn cười. Vừa đi Nam vừa nói:


- - Robinson là một người rất thích khám phá, phưu lưu mạo hiểm, tìm kiếm những vùng đất mới lạ. Trong một chuyến hành trình tàu của ông ta bị đắm và Robinson đã trôi dạt vào một hoang đảo không có người sinh sống. Giống như hai anh em ta đây này, hiện tại chúng ta cũng đang đi khám phá khu rừng mà hai anh em ta chưa hề biết đến. Robinson cũng phải tự tìm kiếm thức ăn, nước uống, ông ta đã phải sống một mình trên đảo hoang suốt 11 năm....




Nhi mặt xị ra nói:


- - Ui 11 năm mà không có ai sống cùng thì buồn lắm anh nhỉ..?


Nam cười:


- - Ừ, buồn lắm chứ....Nhưng Robinson vẫn có những người bạn của mình đó là một chú Vẹt, một chú chó và hai chú mèo...Hi hi. Cuộc sống của Robinson trên đảo hoang còn khó khăn hơn chúng ta bây giờ nhiều, ít ra anh còn có Nhi làm bạn phải không nào..?


Nhi vâng dạ, mỗi câu chuyện mà Nam kể cho đám nhóc trong làng luôn có một sức hút kỳ lạ. Nhi hay bọn trẻ mỗi khi ngồi nói chuyện với Nam, được nghe những câu chuyện lý thú chúng đều rất thích. Mọi lần Nam hay kể truyện cổ tích, kể về những vị tướng trong Tam Quốc mỗi khi một đứa nhóc đưa ra một tấm ảnh và hỏi đây là ai. Hôm nay Nhi được anh Nam kể cho nghe về một câu chuyện hoàn toàn mới, Nhi nói:


- - Bao giờ về làng anh Nam kể cho em nghe về Robinson tiếp nhé.


Nam đáp:


- - Đồng ý, không những kể cho Nhi mà anh sẽ kể cho tất cả mọi người cùng nghe. Vì cuộc sống ở làng chúng ta cũng có một chút gì đó giống Robinson. Giờ Nhi ngồi sau lưng anh nhớ chú ý xem thân cây nào có vết rìu chặt mất một mảng vỏ thì bảo anh nhé.


Nhi nghe anh Nam nói thì lập tức chăm chú nhìn những gốc cây xung quanh, cơn mưa ngày hôm qua khiến cho mọi chuyện khó khăn hơn Nam nghĩ, nền đất trơn trượt, mọi thứ bị mưa rửa sạch, mưa xong nhìn cảnh vật khác hoàn toàn. Cứ lòng vòng mặc dù Nam vẫn nghĩ là mình đi thẳng nhưng đi mãi không thấy lối ra, những bụi cây, dây rừng càng lúc càng chằng chịt như thách thức rằng nơi này chưa có ai đi qua. Trên lưng vẫn đang cõng Nhi, Nam thực sự rối trí mặc dù mới chỉ bắt đầu. Sự nôn nóng, lo lắng cộng thêm áp lực về mạng sống con người đang khiến cho Nam cảm thấy mất bình tĩnh. Đột nhiên Nhi vỗ hai tay vào vai Nam rồi nói:


- - Anh Nam...Anh có nghe thấy gì không..?


Nam hỏi lại:


- - Nghe thấy gì hả em..?



Nhi đáp:


- - Có tiếng nước chảy anh ạ..


Nam im lặng tập trung lắng nghe thì quả nhiên có tiếng nước chảy phát ra xung quanh đây. Nếu như có nước chảy thì gần đây phải có một con suối, con suối chảy từ phía ngôi làng là từ thượng nguồn có dòng thác, nếu con suối này cùng dòng chảy hay nói cách khác nó chính là con suối chảy từ làng đến đây thì chỉ cần đi ngược lại dòng suối là sẽ về được làng. Về cơ bản lý thuyết thì là như vậy, nhưng việc đường đi có dễ dàng hay không thì lại là chuyện khác.


Nam cõng Nhi nghe theo tiếng nước chảy để tìm dòng suối, càng đến gần thì tiếng nước càng mạnh. Rẽ những bụi cây chắn lối đi bằng chiếc rìu của mình, cả Nam và Nhi đều sửng sốt khi phía trước mặt đúng là dòng suối nhưng nước đang chảy ầm ầm, nước rất lớn chứ không hề róc rách như con suối hàng ngày Nam vẫn luyện tập bắt cá. Cũng phải thôi, trận mưa ngày hôm qua khá lớn, kéo dài đến tận sáng sớm ngày hôm nay. Lượng mưa lớn trong rừng khiến cho mực nước của con suối dâng lên cao một cách đáng sợ, nước lớn đồng nghĩa với dòng chảy cũng sẽ mạnh hơn. Suýt chút nữa nếu không cẩn thận Nam đã trượt chân rơi xuống dòng nước đang chảy một cách đầy hung dữ này rồi.


Điều quan trọng bây giờ là phải men ngược dòng để đi, nhưng cách này rất khó bởi trong rừng làm gì có lối, có đường. Nam nói với Nhi:


- - Ôm chặt lấy anh nhé, nhớ không được bỏ tay ra. Chúng ta sẽ đi ngược dòng để quay về làng. Em có sợ không..?


Nhi vội bám chặt lấy vai Nam rồi đáp:


- - Em không sợ.


Nam xốc lại tinh thần, xác định đường đi trước mắt. Hi vọng hai anh em đi quá xa, bởi nếu dòng suối này mà đúng là dòng suối từ ngôi làng thì sẽ có hi vọng. Nhưng nếu nó là một con suối dẫn đến một nơi khác thì quả thật không dám nghĩ. Trời mới mưa, nếu trong ngày hôm nay không ra khỏi rừng thì tỷ lệ sống sót của hai anh em sẽ là rất thấp khi mà không có củi để đốt, việc tìm thức ăn tại đây cũng cực kỳ khó khăn khi trong tay Nam chỉ có mỗi một chiếc rìu. Nước suối chảy mạnh đục ngầu, tất cả hi vọng vào số phận vậy. Trên lưng cõng Nhi, Nam trèo lên những hòn đá tảng bắt đầu công cuộc ngược dòng với hi vọng sớm thoát khỏi đây để quay về làng.


********


- - Bố, con ra ngoài, hôm nay con không ăn cơm nhà đâu nhé. À mà mẹ đâu rồi ạ..?


Bố chú Đại đang ngồi suy tư ngoài phòng khách, ông chợt giật mình khi nghe thấy giọng của chú Đại, ông ấp úng đáp lại:
s



- - À ờ....ừ...Sao đã đi sớm thể hả con...Tối qua muộn mới về mà..?


Chú Đại cười:


- - Dạ vâng, dạo này bố cũng biết con bận mà. Mà hôm qua bố mẹ đi đâu phải không..? Trưa qua con về nhà nhưng không thấy, đoán bé Hạnh đi cắm trại nên hai ông bà tranh thủ đi chơi nên không gọi.


Bố chú Đại khẽ thở dài, ông nói:


- - Ừ, hai bố mẹ đi thăm một người bạn. Mẹ con chắc đi xe mệt nên vẫn còn đang ngủ. Thôi đi đi, có gì lát bố bảo mẹ sau.


Chú Đại trước khi ra cửa còn dặn:


- - À, lát ông bà nhớ gọi cho cô giáo Hạnh hỏi xem thế nào nhé. Con đi đây.


Bố chú Đại nhìn theo con mà lòng chua xót, ngày hôm qua sau khi từ nhà cô Thúy quay về Hà Nội, cả hai ông bà ai nấy buồn đến tức tưởi. Mẹ chú Đại sau khi ra khỏi khu nhà ở cao cấp bước lên xe bà đã khóc, những giọt nước mắt nghẹn ngào khi mà hai vợ chồng bà bị mẹ cô Thúy sỉ vả, nói những lời lẽ cay nghiệt. Nhưng cái mà họ đau hơn đó chính là họ không ngờ con trai mình lại bị gia đình người ta khinh miệt như thế. Điều đó giải thích cho việc tại sao chú Đại lại không muốn bố mẹ mình đến gặp gia đình cô Thuy nói chuyện. Bởi vì chú Đại đã biết điều này, lẽ ra hôm qua mẹ chú Đại muốn nói chuyện với con trai về việc này nhưng nhìn con đi sớm về khuya, công việc bù đầu đã quá vất vả nên hai ông bà chưa nói.


Sáng nay thấy con mình vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra bố chú Đại thấy thương con nhiều hơn. Mọi thứ cứ như đang chống lại, tạo gánh nặng nên người con trai với dáng người nhỏ bé kia. Ông lắc đầu khẽ nói:


- - Rồi đây mọi chuyện sẽ thế nào..? Liệu nó có đủ sức để gượng dậy nữa hay không..?


Nằm trong phòng, mẹ chú Đại vẫn khóc đến đỏ cả mắt. Bà mong chuyện hôm qua chỉ là một giấc mơ, hoặc bà ước gì mình không đến đó. Nhưng hiện tại trước mắt lại là một sự thật quá rõ ràng. Bản thân bà cũng đã không chấp nhận được cô Thúy nữa rồi....