Chuyện của Nam khiến chú Đại càng ngày càng đau đầu, Nam càng ngày càng tuột ra khỏi tầm kiểm soát của chú Đại. Một thằng nhóc đã trải qua quá nhiều nỗi đau chỉ trong một vài năm ngắn ngủi đã khiến nó trở nên đáng sợ. Con người khi đến tận cùng nỗi đau sẽ chạm tới Tuyệt Vọng đi kèm nước mắt tuy nhiên ở dưới đáy của tuyệt vọng còn một thứ đáng sợ hơn rất nhiều đó chính là lòng Thù Hận.
Cuộc đời của Nam chưa từng được hưởng một niềm hạnh phúc trọn vẹn, xoay quanh nó chỉ có đau thương,chết chóc, cô đơn và trách nhiệm. Quá nhiều thứ một thằng nhóc chỉ mới bước sang tuổi 18 phải gồng mình gánh chịu. Chú Đại nhớ lại lời cô Thúy tối hôm qua:
" Nếu đặt trường hợp em vào Nam, có lẽ em đã chọn cách tồi tệ nhất. "
Một người lớn còn suy nghĩ như thế thì liệu rằng một thanh niên mới lớn như Nam đã phải chịu đựng đến mức nào. Ánh mắt lạnh lùng, khuôn miệng đã mất đi nụ cười vốn có....Thay vào đó là cái nhìn đầy căm phẫn với tất cả những người xung quanh, sự oán trách bản thân không thể bảo vệ người thân, sự hối hận khi phải nhớ lại những cái chết của mẹ, bố, ông bà ngoại.....Tất cả đã dần dần nhấn chìm Nam xuống đáy vực sâu không có ánh sáng. Đã nhiều đêm chú Đại trằn trọc không thể chợp mắt khi nghĩ đến tương lai của Nam. Chú có thể cho Nam tất cả, kể cả là một cuộc sống từ nay về sau không phải suy nghĩ, có thể dành cho Nam mọi thứ tốt đẹp nhất. Nhưng những thứ đó hiện tại Nam không cần, điều nó cần là một lối đi trong cái bóng tối đầy thù hận.
Chiếc xe dừng lại ở trên con đường gần ngõ đi xuống nhà bà ngoại, chú Đại xuống xe, vội vã rảo bước tiến về phía nhà bà ngoại. Bất chợt chú thấy một cô bé có dáng vẻ quen thuộc cũng đang đi đến theo hướng ngược lại. Cô bé tay cầm sách vở, đang dắt bộ chiếc xe đạp trên con ngõ vắng. Cô bé mặt mũi buồn rầu, tay dắt xe nhưng đôi mắt cứ thế nhìn xuống chân. Chú Đại đứng lại đợi cô bé đi đến rồi khẽ hắng giọng:
- - Có phải Trang đấy không..?
Tự nhiên có người kêu tên mình nên Trang hơi bất ngờ, ngước mắt nhìn lên Trang nở nụ cười gượng gạo:
- - Chú Đại....Chú Đại....Đúng là chú Đại rồi....Chú...
Chú Đại mỉm cười:
- - Chú đây chứ còn ai nữa, cháu vừa đến nhà Nam à..? Nó có nhà không..?
Trang xịu mặt lắc đầu:
- - Dạ vâng, cháu mang vở ghi chép đến cho cậu ấy nhưng cậu ấy không có nhà....Sang tuần sau là thi rồi, mặc dù cháu biết Nam vẫn đạt điểm cao nhưng cậu áy nghỉ học quá nhiều, lại thêm thái độ bất cần với giáo viên, chỉ với điểm kiểm tra đơn thuần e rằng Nam không đủ điều kiện để thi tốt nghiệp....Chú ơi, chú có cách nào giúp Nam không ạ..? Nam không phải người xấu đâu.....Cậu ấy đánh nhau nhưng không bao giờ đánh người yếu hơn mình....và....và...
Thấy Trang có phần mất bình tĩnh nên chú Đại vội ngắt lời:
- - Chú cũng đang định tìm nó có chuyện, nhưng gặp cháu ở đây mà nó lại không có nhà. Có vài điều về nó chú muốn hỏi cháu được không..? Cháu rảnh chứ..? Hi vọng chú cháu mình sẽ tìm được cách giúp nó trở lại như ngày trước.
Nghe đến đây mắt Trang ánh lên tia hi vọng, cô bé vội vàng đáp:
- - Dạ dạ cháu rảnh, hôm nay chủ nhật mà chú....
Chú Đại nói:
- - Vậy cháu đi với chú quay lại nhà Nam nhé, chú cũng muốn kiểm tra xem nó thật sự không có nhà hay không..? Tiện đợi nó về luôn..
Trang gật đầu rồi quay chiếc xe đạp quay lại nhà bà ngoại, chú Đại đi trước. Hai chú cháu mở cổng bước vào trong sân, vẫn như vậy, cổng không khóa, nhà không khóa. Phía cây me cái bao cát bị thủng hôm qua vẫn y nguyên như vậy, dưới bóng mát của cây me chú Đại phủi phủi một viên đá to bản ở gần gốc cây rồi ngồi bệt xuống thở hắt ra. Có lẽ ngôi nhà đầy kỷ niệm này chỉ có cây me là duy nhất không thay đổi. Bà ngoại đã mất, bé Hạnh đã lên Hà Nội, còn Nam thì quá khác. Hít một hơi thật dài cái không khí trong lành mà lâu lắm rồi chú Đại mới được cảm nhận.
Nhìn Trang vẫn đang ngó nghiêng vào bên trong nhà chú Đại hỏi:
- - Nó không có nhà thật rồi, chú có điều này muốn hỏi cháu.
Trang đi lại gần rồi cũng ngồi xuống đáp:
- - Dạ chú cứ hỏi.
Chú Đại nói:
- - Cháu có biết lý do vì sao Nam lại thành ra như thế này không..?
Trang đáp lại không chút ngần ngại:
- - Là do bà ngoại bị mất quá đột ngột, hơn nữa lại còn là bị......Chính vì vậy Nam mới trở nên bất cần. Cậu ấy nghĩ mình là nguyên nhân dẫn đến cái chết của bà. Trước lúc Nam thành ra thế này cậu ấy từng nói với cháu rằng rất thương bà ngoại. Sống gần hết cuộc đời mà vẫn phải lo cho cậu ấy. Nhưng mỗi lần về nhà thấy bà ngoại vẫn đợi cơm là cậu ấy tự nhủ mình phải cố gắng gấp nhiều lần người khác để bà ngoại tự hào. Để mọi người biết rằng bà ngoại dành tình cảm cho cậu ấy là hoàn toàn xứng đáng. Nam luôn luôn như vậy, khi đã đặt mục tiêu thì quyết sẽ làm cho bằng được....Ngày trước đi học Nam luôn mặc cảm bởi gia đình, mẹ mất sớm, bố không nhận hai anh em. Nhưng dù thế chưa bao giờ Nam hành xử như thế này....
Trang bỗng dừng lại bởi nhận ra mình đã nói hơi nhiều, chú Đại cũng rất bất ngờ khi Trang có thể hiểu Nam nhiều đến như vậy. Tuy nhiên điều đó không có gì lạ, bởi Trang chính là người bạn thân nhất của Nam. Trước khi thay đổi thì hai đứa vẫn là một đôi bạn tri kỷ. Nhiều lần Trang cũng xuống nhà bà ngoại chơi rồi phụ giúp bà những khi rảnh rỗi. Bà ngoại cũng rất quý Trang, ngay cả bố mẹ Trang cũng khá thoáng, họ cũng vui vẻ đón nhận Nam bởi ông bà ngoại là người sống có tình nghĩa trong làng xóm, nhà Trang cách nhà Nam không xa. Nhìn Nam có hơi dữ với vết sẹo trên mặt nhưng thành tích học tập của Nam ngày càng tiến bộ khiến không chỉ bà ngoại mà cả trường đều hãnh diện. Bởi vậy bố mẹ Trang cũng cảm thấy cậu nhóc này là một người có chí. Hoàn cảnh gia đình không được như người ta nhưng lại tự mình vươn lên mạnh mẽ. Cho đến bây giờ thì tất cả đã thay đổi suy nghĩ.....Trang không kể, nhưng không một bố mẹ nào lại chấp nhận con gái mình suốt ngày đi theo một thằng nhóc hay gây gổ đánh nhau, cúp học, sáng hôm nay Trang phải nói dối bố mẹ rằng đi đến nhà bạn học nhóm để tìm Nam thông báo chuyện học hành.
Thấy chú Đại im lặng Trang hơi ngượng:
- - Cháu...cháu nói nhiều quá phải không ạ..?
Chú Đại lắc đầu:
- - Không, chú đang nghĩ thằng Nam có một người bạn như cháu bên cạnh quả thật là may mắn. Cháu nói đúng, việc bà ngoại mất đã ảnh hưởng đến Nam rất nhiều. Chú cũng đang không biết phải làm gì với nó, có vẻ như bây giờ nó không muốn đến gần những người đã từng quan tâm, yêu thương nó....Hôm nay nó còn dám đánh gãy cả chân một người mà chú cử đi theo để bảo vệ nó.
Trang tròn mắt ngạc nhiên, Trang vội nói:
- - Không thể nào đâu, Nam không bao giờ làm như thế. Cháu biết cậu ấy rất hay đánh nhau, người lúc nào cũng có vết thương nhưng cậu ấy không bao giờ đánh người không có lý do, hay bắt nạt kẻ yếu cả....Không thể nào..
s
Chú Đại cười ;
- - Cháu nói đúng, bởi vì người nó đánh đâu phải yếu hơn nó....Còn lý do nó đánh gãy chân người ta là bởi vì nó không muốn bị chú theo dõi. Có những chuyện cháu không nên biết, nhưng có lẽ chú không nên để Nam nó ở lại đây nữa. Bằng mọi cách chú sẽ ép nó phải đi đâu đó một thời gian.
Trang hỏi:
- - Chú định bắt Nam đi đâu ạ..?
Chú Đại trả lời:
- - Cái đó sau này cháu sẽ biết, cháu chỉ cần biết rằng nếu Nam ở đây nó sẽ tự hành hạ bản thân. Rồi đây trên người nó sẽ không chỉ có những vết thương mà nó sẽ còn gây ra những chuyện điên rồ hơn nữa. Cảm ơn cháu đã giúp chú chăm sóc nó thời gian vừa qua. Có lẽ chú nói điều này cháu sẽ ghét chú, nhưng chú vẫn phải nói......Cháu nên tránh xa Nam ra, như vậy sẽ tốt cho cháu hơn, cả hai đứa còn rất trẻ.....Biết đâu thời gian sau này khi hai đứa trưởng thành hơn thì sẽ khác. Đúng là chú hơi quái dị khi nói cháu như vậy, lẽ ra chú phải nhờ cháu quan tâm Nam hơn nhưng như thế là bất công với cháu. Như ban nãy chú đã nói, có những chuyện kinh khủng cháu còn chưa biết.....Và tốt nhất cháu đừng nên biết.....Bây giờ thì về đi, chú vào nhà thắp hương cho ông bà ngoại cùng mẹ Nam rồi sẽ về sau. Vậy nhé....
Trang sững người sau những câu nói của chú Đại, lúc mới gặp chú Đại cô bé còn hi vọng chú Đại sẽ có cách giúp Nam trở lại như xưa. Nhưng không thể ngờ rằng niềm hi vọng ấy bị dâp tắt một cách tàn nhẫn, không những không biết được cách giúp Nam, chú Đại còn khuyên Trang tránh xa Nam ra. Nỗi uất ức suýt chút nữa nghẹn lên cổ khiến Trang bật khóc, nhưng cô bé quay chiếc xe đạp ra cổng rồi khẽ nói:
- - Cháu chào chú....hức...
Trang dắt xe lên ngõ rồi đạp vội đi, có lẽ cô bé rất buồn, chú Đại lạnh lùng mở cửa nhà đi vào bên trong. Khép cánh cửa lại chú Đại nhìn qua ngôi nhà một lượt rồi khẽ nói:
- - Là bọn khốn nào đang theo dõi ngôi nhà này....?