Nghĩ đến người kia, tay Tống Khuynh cầm điện thoại di động không khỏi nắm chặt.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu khách khí lại xa cách.
"Khuynh Thành là cậu thật à?" Tiết Mẫn cực kỳ cao hứng, giọng rất vui vẻ khi gặp lại người đã xa cách từ lâu : "Xem ra A Lại không có lừa tôi. Vì có được số điện thoại của cậu, mà tôi phải đi hỏi tất cả bạn cũ hồi ở trung học cơ sở đấy."
Tống Khuynh Thành làm như không thấy sự nhiệt tình của cô ta, chỉ lặp lại câu hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi vừa mới tốt nghiệp ở Pháp trở về, định gọi cậu cùng mấy bạn học cũ họp lớp. Mấy năm qua cậu ở Nam Thành đúng không? Tôi đi tới ngõ hẻm Đồng Tử, hàng xóm nói cậu với bà ngoại đã được chú đón đi rồi, từ đó tới nay chưa trở về. Tuần sau tôi đi Nam Thành, đến lúc đó sẽ mời cậu ăn cơm.”
"Dạo này tôi rất bận, chắc không có thời gian." Tống Khuynh Thành khéo léo từ chối.
Tiết Mẫn im lặng, sau hồi lâu mới thở dài: "Vậy à, bây giờ tôi cũng rất bận, bố tôi đang thúc giục tôi tiếp quản công ty gia đình, nghe tôi nói tự tìm việc làm, ông tức giận đến suýt chút nữa vào bệnh viện. Đúng rồi Khuynh Thành, tháng trước tôi đi du lịch Thụy Sĩ có gặp Thẩm Chí, nhiệm kỳ của cậu ấy ở đại sứ quán Thụy Sĩ cũng sắp đến rồi, tôi còn nhìn thấy đứa con gái của chú cậu."
Nói xong, Tiết Mẫn tức giận bất bình: "Rõ ràng cậu và Thẩm Chí là thanh mai trúc mã, hai người ở chung trong tứ hợp viện, khi đó Thẩm Chí học đại học còn tranh thủ thời gian nghỉ trở về Dư Nhiêu, đến trường đón cậu, chúng tôi đều nhận định các cậu mới là một đôi, chỉ là đứa con gái hèn hạ kia, ỷ vào gia đình rồi còn lợi dụng lúc người ta mà cướp bạn trai, chúng tôi đều biết, lúc đó nếu như không phải cậu làm người thế tội giúp Thẩm Chí, thì có lẽ cũng đã...."
Tống Khuynh Thành đột nhiên hỏi: "Đến Nam Thành, cậu định ở đâu?"
Đang nói bị cắt ngang, thấy Tống Khuynh Thành không có căm thù giống như mình, càng không oán trời trách đất, trong lòng Tiết Mẫn có chút không thoải mái, lắp bắp nói: "Còn chưa biết nữa, rảnh rỗi thì liên lạc với tôi."
"Bên tôi đang có chút chuyện, nếu như không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước."
Tiết Mẫn thấy không tiện nói tiếp, thức thời nói: "Vậy cậu làm đi."
Cúp điện thoại, Tống Khuynh Thành dựa cửa sổ, ngơ ngác nhìn cây ngô đồng phía trước biệt thự nước Pháp.
Trong tứ hợp viện ở ngõ hẻm Đồng Tử cũng có một gốc cây cây ngô đồng, chỉ là về sau bị héo lá rụng nhiều, chủ cây cưa bỏ đi, chỉ để lại cọc gỗ bằng miệng chén.
...
Buổi chiều, Tống Khuynh Thành bị một cú điện thoại đánh thức khỏi giấc ngủ trưa.
Nhìn đồng hồ, bốn giờ mười sáu phút.
Cô vò vò mái tóc dài, ngồi dậy nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng tùy ý của Úc Tinh: "Cậu không đi đến trường à?"
Tống Khuynh Thành vén chăn xuống giường: "Đang ở nhà, cậu đến ký túc xá rồi sao?"
Nguyên Duy là trường học tư nhân ở Nam Thành, có bao gồm cả tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, có hệ thống ký túc xá, mang danh là trường quý tộc, học phí không rẻ, có rất nhiều đại gia ở Nam Thành đều gửi con vào đây, dù sao thì giáo viên ở Nguyên Duy không hề yếu kém, hằng năm còn ra mức lương cao để đào về không ít giáo sư xuất sắc.
"Mình cũng ở nhà đây, dì đang giúp mình thu dọn đồ đạc, cậu làm xong bài tập chưa?"
"Ừm." Tống Khuynh Thành bắt đầu đánh răng.
Úc Tinh cười hì hì rồi lại nói: "Cậu cho mình mượn đáp án để tham khảo nha?"
Tống Khuynh Thành nhổ bọt trong miệng ra, cầm khăn mặt lau miệng, rồi nói: "Cậu cứ như vậy, làm sao thi cuối kỳ được."
"Còn chưa tới nửa tháng mà, với lại không phải còn có cậu à? Mình đã nghĩ kỹ rồi, bắt đầu từ ngày mai, ăn xong cơm tối mình sẽ đi tìm cậu, đến lúc đó chúng ta cùng đi đến thư viện ôn tập, có chỗ nào không hiểu thì cậu chỉ mình." Úc Tinh càng nói càng hài lòng với kế hoạch của mình, đổi đề tài: "Lát nữa cậu đi đến trường bằng gì, người nhà có đưa đi không?"
Tống Khuynh Thành không che giấu: "Mình tự đi xe buýt."
"Vậy để mình đi qua đón cậu, nhà mình có xe." Úc Tinh có việc cầu người, nên liền lấy lòng: "Bên ngoài còn đang mưa, cậu đi xe buýt chắc là không tiện đâu."
"..." Tống Khuynh Thành muốn từ chối.
"Ông nội mình gọi, mình cúp máy trước, nhà cậu ở biệt thự Hương Tụng đúng không? Khi nào đến sẽ gọi điện thoại cho cậu."
Dứt lời, trong ống nghe truyền đến tiếng kêu Tút tút, báo máy bận.
...
Sau nửa giờ.
Tống Khuynh Thành nhận được điện thoại của Úc Tinh, xách vali xuống tầng, buổi chiều Lục Tích Sơn có việc đi ra ngoài, tài xế nhà họ Lục thì đã đưa Cát Văn Quyên đi đánh bài chưa trở về, trong nhà chỉ có người giúp việc, cô mở ngăn kéo tủ ở trước cửa ra vào lấy ô, rồi thay giày, sau đó bung dù ra cửa.
Trong điện thoại, Tống Khuynh Thành đã nói cho Úc Tinh biết vị trí biệt thự nhà họ Lục.
Vì vậy mới xuống khỏi bậc thang, cô đã nhìn thấy một chiếc xe Jaguar XKR màu đen dừng ở phía trước rào chắn.
Úc Tinh ở trong xe nhìn thấy Tống Khuynh Thành, liền hạ xuống cửa sổ xe phất tay: "Chỗ này chỗ này!"
Đi dưới mưa lớn hơn trăm mét, bả vai Tống Khuynh Thành cũng có chút ướt, khi cô đến gần xe, cốp sau tự động chậm rãi mở ra, sau khi để vali vào đóng cốp xe lại, Úc Tinh lập tức mở cửa xe sau không ngừng thúc giục cô lên xe.
Đóng cửa xe, Tống Khuynh Thành mới chú ý tới người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế, nhưng cũng không phải là tài xế mà là Úc Đình Xuyên.