Dưới bầu trời đêm, quảng trường ga xe lửa rộng lớn.
Úc Đình Xuyên vốn định nói gì đó thì bất chợt bị ôm chặt, giọng nói hờ hững của cô vang lên, tay đặt lên thắt lưng anh xiết chặt.
Đèn hoa mới lên, cả thành phố phương bắc được ánh đèn nê ông sáng lung linh bao phủ.
Không bao lâu sau, hai tay Tống Khuynh Thành bị kéo ra.
Cô ngẩng đầu nhìn Úc Đình Xuyên.
Úc Đình Xuyên đang quan sát cô, nhưng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết tiết lộ tâm tư trên mặt cô, trái lại, bên môi cô còn nở nụ cười như có như không, anh cho rằng mình đã đến tuổi nhìn người rất chuẩn, nhưng đối với cô gái trẻ tuổi này, hành động và lời nói luôn lặp đi lặp lại khiến anh không biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì.
Anh nhích qua bên cạnh mấy bước, đốt điếu thuốc yên lặng hút.
Khói thuốc mờ mịt, ánh mắt của Tống Khuynh Thành cũng vội nhìn theo.
Úc Đình Xuyên đứng ngược sáng, thân thể cao ráo chìm trong ngọn đèn u ám, khiến khi nhìn qua cả người anh càng trở nên âm trầm.
Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí ngưng trọng.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Úc Đình Xuyên ấn đầu lọc thuốc lá vào gạt tàn cạnh thùng rác, đi đến trước mặt Tống Khuynh Thành, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"..." Tống Khuynh Thành nhìn anh, đặc biệt khi đối mặt với đôi mắt đen kia, nhìn thấy nơi đó ngoài lạnh lùng ra còn có cảm xúc quan tâm. Cô cong môi lên, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Úc Đình Xuyên, khoan thai nói: "Muốn biết? Vậy anh ôm tôi vào lòng chào đón đi."
Úc Đình Xuyên nhíu mày, giống như lời cô nói là đòi hỏi ngang ngược.
Cho dù đã dự đoán được kết quả này, trong lòng Tống Khuynh Thành vẫn cảm thấy mất mác.
Cô chủ động bước tới trước, thấy Úc Đình Xuyên không né tránh lại dựa đầu vào vai anh. Dưới bóng đèn u ám, bỗng nhiên cô cảm thấy bình yên chưa từng có. Nhà họ Lục từng bước ép sát, bệnh của bà ngoại, mẹ của Thẩm Triệt sỉ nhục, tất cả mọi thứ dường như không còn tiếp tục vắt hết sức lực của cô nữa.
Cô không biết vì sao sau khi mình nghỉ việc rồi đến Cáp Nhĩ Tân.
Có lẽ trong giây phút đó cô đi theo suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.
Tống Khuynh Thành nhắm mắt lại, khẽ nỉ non: "Cho tôi dựa một lúc, một lúc là được."
Nhưng mà sự yên bình nhanh chóng bị tiếng chuông cắt ngang.
Là điện thoại của Úc Đình Xuyên.
Tống Khuynh Thành rời khỏi người anh, vô thức đứng bên cạnh.
Úc Đình Xuyên lấy ra nhìn thoáng qua, sau đó nghe máy: "... Ừm... Còn ở bên ngoài... cô sắp xếp trước đi..."
Tống Khuynh Thành nhìn bên mặt của anh, nghe giọng nói từ tính lại không nhịn được suy đoán người gọi điện thoại cho anh có phải là giọng nữ lúc trưa cô nghe được?
Tổng giám đốc đi công tác không thể đi một mình được.
Là nữ thư ký à?
Tống Khuynh Thành còn chưa hiểu rõ, Úc Đình Xuyên đã cúp điện thoại.
Anh cất điện thoại đi, lấy ra một hộp thuốc lá từ trong áo vest, cúi đầu, tay cầm bật lửa, một tay che ngọn lửa đốt điếu thuốc lên. Anh đặt thuốc lá giữa môi, đồng thời chậm rãi phun làn khói mờ mịt.
Nói là hút thuốc, lại càng giống như mượn thứ này để tự hỏi gì đó.
Trời lại bắt đầu mưa.
Tống Khuynh Thành ôm cánh tay của mình, đầu ngón tay lạnh buốt, cô nhịn không được khẽ hắt hơi một cái.
Úc Đình Xuyên thấy vậy, anh bỏ điếu thuốc xuống đất, dùng giày giẫm lên. Sau đó cởϊ áσ khoác trên người choàng lên vai cô, nói: "Lên xe, đưa em về khách sạn."
...
Chiếc Cayenne không tắt máy, vẫn đang bật điều hòa.
Tống Khuynh Thành ngồi vào trong xe, liền cảm thấy lạnh lẽo bao phủ toàn thân. Sau khi lên xe Úc Đình Xuyên tiện tay tắt máy lạnh, hạ cửa sổ xuống.
Xe Cayenne màu đen chạy khỏi nhà ga, tụ họp vào dòng xe cộ trên đường phố rộng rãi.
Trừ bỏ nửa đường nghe điện thoại, Úc Đình Xuyên tập trung lái xe, không hề nói chuyện.
Dường như áo khoác trên vai còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh.
Tống Khuynh Thành quay đầu nhìn ghế lái, thân thể của Úc Đình Xuyên chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng ngoài cửa sổ có ánh sáng thoáng qua. Tay trái của anh đeo đồng hồ nổi tiếng đang cầm vô lăng, tay của anh có khớp xương không nhiều thịt nhưng dường như tràn ngập vẻ nam tính.
Một lát sau, chiếc Cayenne dựng ơr bãi đỗ xe ngoài trời của khách sạn Shangri La.
Lúc ở quầy lễ tân, nhân viên lễ tân muốn lấy thẻ căn cước của Tống Khuynh Thành để đăng kí. Cô lại nhìn anh đút ví vào túi quần: " Anh cũng ở đây à?"
Chưa đợi Úc Đình Xuyên mở miệng, nhân viên lễ tân cười nói: "Đúng, anh Úc ở phòng bên cạnh cô."
Tống Khuynh Thành nghe vậy cười lên, đưa thẻ căn cước qua.
Phòng ở tầng mười hai của khách sạn.
Vào thang máy, hai người vẫn không nói chuyện nhiều.
Úc Đình Xuyên ngẩng đầu nhìn màn hình đang thay đổi, môi mỏng khẽ nhếch, một tay cắm vào túi quần tây, dáng vẻ chín chắn phóng khoáng. Đàn ông tuổi này hấp dẫn phụ nữ nhất, bao gồm cả nhân viên lễ tân kia, thái độ nói chuyện với nói chuyện với Úc Đình Xuyên mang theo vẻ ngượng ngùng.
Tống Khuynh Thành không biết mình sai ở đâu, rõ ràng Úc Đình Xuyên giữ khoảng cách với cô, thái độ cũng kém đêm đó.
Cô vô thức phỏng đoán, có phải lời nói của mình quá cứng rắn?
Cô ôm chân ngồi trên ghế salon, Tống Khuynh Thành nhớ đến lời Úc Đình Xuyên nói ở cửa tiểu khu: "Phụ nữ tự cho là mình thông minh không khiến đàn ông ghen ghét, chỉ khiến họ cảm thấy nhạt nhẽo không thú vị."
Cô quay đầu nhìn về chiếc gương ở bàn sách.
Cứ như thế im lặng nhìn một lát.
Cô đứng lên đi về phía phòng tắm, kéo dây buộc tóc xuống.
...
Úc Đình Xuyên đưa cô vào phòng xong, cũng không đi tham gia xã giao mà gọi mấy cuộc điện thoại ở hành lang. Sau khi sắp xếp xong xuôi mới về phòng nghỉ ngơi.
Anh bỏ hết đồ linh tinh trong túi quần lên bàn, sau đó ngồi ở ghế sofa.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng toàn bộ giường lớn.
Úc Đình Xuyên đưa tay nới lỏng nút thắt cà vạt, lại cởi hai nút áo sơ mi. Phòng ở khách sạn năm sao cách âm không tệ, không nghe được bất kỳ tiếng động nào ở sát vách. Anh ngồi một lúc lại đứng dậy đi rót ly nước lạnh.
Vừa uống một hớp, tiếng chuông cửa vang lên.