Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 70: Không Muốn Anh Ấy Nhìn Thấy Dáng Vẻ Bây Giờ Của Tôi




Thẩm Triệt vẫn lái chiếc xe điện nhỏ đã hơi cũ.

Thẩm Triệt đưa mũ bảo hiểm cho Tống Khuynh Thành ngồi phía sau, cô cầm mũ bảo hiểm nói: "Mũ bảo hiểm này chất lượng không tốt, nếu thật sự xảy ra tai nạn cũng không bảo vệ được đầu.”

Thẩm Triệt lạnh lùng hậm hừ: "Có cho chị đeo là may rồi, còn kén chọn.”

Tống Khuynh Thành mỉm cười, đội mũ bảo hiểm, cài nút mũ bảo hiểm.

Lúc rạng sáng, không có xe trên đường.

Ở ngã tư nào đó, Thẩm Triệt nhìn đèn giao thông, đang định rẽ trái thì trên đường không phải dành cho xe ô tô xuất hiện một chiếc xe Lexus màu xám bạc, mặc dù Thẩm Triệt kịp thời phanh lại, nhưng vẫn bị chiếc xe chạy nhanh đụng trúng khiến cả người và xe ngã xuống đất.

Thẩm Triệt không để ý đến xe, mà đi xem Tống Khuynh Thành: "Có bị thương không?”
“Không sao." Tống Khuynh Thành lắc đầu.

Hai người đều hơi sợ hãi, chỗ khuỷu tay phải của Tống Khuynh Thành bị trầy xước da, Thẩm Triệt nhỏ tiếng mắng, nhìn thấy chiếc Lexus kia đã dừng lại, trong lòng cũng tức giận, hét lên với tài xế xuống xe: "Lái xe kiểu gì kì vậy, vội vàng đi đầu thai à?!

Tài xế là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, sợ gặp rắc rối liền cứng miệng phản bác: "Các người chạy vượt đèn đỏ còn nói tôi à?”

“Con mẹ nó thật tức chết tôi mà!” Thẩm Triệt xông tới muốn cãi nhau.

Đúng lúc này, cửa sổ phía sau xe chậm rãi hạ xuống, một giọng nam tao nhã truyền đến: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Khuynh Thành vốn đang lôi kéo Thẩm Triệt, nghe thấy giọng nói này, ngón tay nắm lấy áo thun của Thẩm Triệt siết chặt lại, cả người trở nên cứng ngắc.
"Đối phương có sao không, có thể quyết riêng thì giải quyết luôn đi, nếu không thì gọi cảnh sát giao thông tới đây, nếu không thì không biết lúc nào mới xong." Một giọng nữ nhẹ nhàng cũng truyền ra từ trong xe: "Tôi muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, ngồi máy bay lâu, bây giờ vai và cổ đều cứng đờ rồi.”

Thẩm Triệt cũng nghe thấy những lời này, nhưng không còn giận dữ như vừa rồi.

Cậu quay đầu nhìn Tống Khuynh Thành ở bên cạnh.

Sắc mặt của Tống Khuynh Thành bình tĩnh, cúi đầu mở miệng: "Dù sao cũng không bị thương, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Triệt gật đầu, lựa chọn nhân nhượng cho yên chuyện, đi qua đỡ xe điện nhỏ của mình lên, thử một lần, không bị hỏng, ngẩng đầu nói với Tống Khuynh Thành: "Lên xe đi."

Một giọng nữ thăm dò truyền đến từ bên phía chiếc Lexus: "Thẩm Triệt?”
Thẩm Triệt sải bước ngồi trên xe điện nhỏ, tay phải nắm tay lái không khỏi siết chặt. Tiếng gọi này đáp cũng không được mà không đáp cũng không xong. Ngay lúc cậu đang khó xử, Lục Vận Huyên giẫm giày cao gót nhỏ đi về phía này, dịu dàng mỉm cười: "Tôi còn tưởng rằng mình nhìn lầm, không nghĩ tới thật sự là cậu, trễ rồi sao còn ở bên ngoài thế này?”

Cô ta nói xong, khóe mắt thoáng nhìn cô gái bên cạnh, cười sâu hơn: "Hẹn hò với bạn gái à?”

Lục Vận Huyên quay đầu, nhìn hướng về phía Thẩm Chí đang nói chuyện với tài xế: "Thẩm Chí, đoán xem em nhìn thấy ai này, là em họ nhà anh đấy, đi chơi với bạn gái nhỏ kìa.”

Thẩm Chí mặc áo sơ mi sọc màu xanh nhạt, một tay đút vào túi quần, dáng vẻ tuấn tú tao nhã, nghe vậy nhìn về phía này, một giây sau liền bị Lục Vận Huyên kéo đi qua: "Đi qua chào hỏi.”
“Không còn buồn ngủ nữa à?” Thẩm Chí nở nụ cười cưng chiều.

Lục Vận Huyên nhếch khóe môi, lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Có buồn ngủ đến mấy cũng không thể quên lễ nghĩa.”

***

Tống Khuynh Thành nhìn đôi nam nữ đứng cạnh nhau mà chợt bừng tỉnh, trong lỗ tai cũng ong ong khó chịu.

Cảnh tượng trước mắt này như lại trở lại nhiều năm trước…

Cô xách túi hành lý từ nơi đó đi ra, trên mặt là ánh mặt trời chói lói, xa xa nhìn thấy Thẩm Chí tựa người vào trên một chiếc xe hơi, khi thấy cô xuất hiện trước cửa sắt chậm rãi khép lại, Thẩm Chí đứng thẳng người, chậm rãi đi tới trước mặt cô, gọi cô một tiếng: "Tống Tống.”

Chiếc xe cách đó không xa, cửa xe lái phụ mở ra, Lục Vận Huyên mặc váy hoa vụn cũng đi xuống, mái tóc xoăn sóng lớn, xinh đẹp giống như công chúa đi ra từ trong tòa thành, càng làm nổi bật người bên ngoài giống như bụi bặm trên mặt đất.
Đã tạm biệt nhiều năm, lần gặp lại này cũng làm người khác kinh ngạc như vậy…

***

Đi tới bên cạnh xe điện, Lục Vận Huyên quan tâm hỏi: "Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”

Thẩm Triệt không lên tiếng, chỉ nhìn Tống Khuynh Thành.

"Nếu anh nhớ không lầm, có một bệnh viện cộng đồng gần đây." Thẩm Chí nói.

Lục Vận Huyên liếc xéo anh ta một cái: "Anh ở nước ngoài bao nhiêu năm, ở đây có khi đã thay đổi rồi.”

Thẩm Chí mỉm cười, tầm mắt bị thân ảnh gầy gò hấp dẫn, nương theo ánh đèn đường yếu ớt cũng nhìn thấy cánh tay trắng nõn của đối phương bị trầy da, vừa định mở miệng hỏi thì đối phương đã cởi mũ bảo hiểm xuống.

Tống Khuynh Thành giơ tay lên, vuốt lại mái tóc dài, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Lục Vận Huyên và Thẩm Chí, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Lục Vận Huyên, cô nhếch khóe môi mỉm cười, ánh mắt không dừng lại trên mặt Lục Vận Huyên mà nhìn vào gương mặt tuấn tú của Thẩm Chí, cười nói: "Anh Thẩm, đã lâu không gặp.”
Quả nhiên một tiếng anh Thẩm kia đã làm cho sắc mặt của Lục Vận Huyên càng thêm khó coi.

Thẩm Chí nhìn thấy Tống Khuynh Thành, bốn mắt nhìn nhau, dường như chớp mắt một cái đã mấy chục năm, hơn nữa đối diện với nụ cười đơn thuần bình thản của cô cũng đã mường tượng hình ảnh gặp lại, nhưng không nghĩ tới lại đột ngột như vậy, hai tay đặt trong túi quần chậm rãi siết chặt.

Tống Khuynh Thành thu lại tầm mắt, hỏi Thẩm Triệt: "Tôi chỉ là trầy nhẹ thôi, nếu cậu không bị gì thì chúng ta về đi."

“Tôi cũng không sao." Cuối cùng Thẩm Triệt cũng nói một câu.

Tống Khuynh Thành lại quay đầu, nhìn Thẩm Chí và Lục Vận Huyên, khách sáo nhếch khóe môi: "Anh Thẩm, chị Vận Huyên, thời gian không còn sớm nữa, chúng em đi trước.”

Thẩm Chí không nói gì, Lục Vận Huyên cũng không, giống như là còn chưa lấy lại tinh thần.
Tống Khuynh Thành đội mũ bảo hiểm lên lần nữa, ngồi xuống xe điện nhỏ của Thẩm Triệt, hai tay từ phía sau vòng quanh eo Thẩm Triệt: "Đi thôi.”

Trên đường trở về, Tống Khuynh Thành không mở miệng nói chuyện nữa.

Thẩm Triệt lo lắng, nhưng cũng không biết nên an ủi như thế nào. Đến chỗ cậu ở, cậu nhường phòng cho Tống Khuynh Thành, tự mình cầm một cái gối đến chỗ đồng nghiệp chen chúc ngủ, lăn qua lộn lại khó ngủ rồi lại đứng dậy đi vào phòng mình, đứng ở cửa phòng gõ cửa: "Ngủ chưa?"

“Đang chuẩn bị ngủ." Giọng nói của Tống Khuynh Thành truyền đến.

Sau đó, cánh cửa được mở ra từ bên trong.

Tống Khuynh Thành tắm rửa xong, trên người mặc áo thun của Thẩm Triệt và quần ống rộng, tóc còn ướt sũng. Trong tay cô cầm một máy sấy tóc, đang tìm phích cắm điện ở khắp nơi: "Đèn cũng hỏng chỉ còn lại một cái, bỗng nhiên cảm thấy căn nhà này 2800 tr65 một tháng thật không rẻ.”
Thẩm Triệt ngồi xuống bên giường, suy nghĩ nhiều lần rồi mới nói: "Anh họ tôi về nước rồi."

“Ừm." Tống Khuynh Thành vừa sấy tóc vừa nói: "Tôi không có mù, vừa rồi cũng không chỉ có một mình cậu nhìn thấy.”

Thẩm Triệt không hiểu sao lại cảm thấy bực bội: "Trong lòng chị nghĩ như thế nào?"

“..." Tống Khuynh Thành tắt máy sấy tóc, trong phòng lập tức rơi vào sự yên tĩnh.

Vẻ mặt của cô bình thản, một lúc lâu sau mới chậm rãi nhếch khóe môi, nụ cười rất nhạt: "Thật ra tôi rất không muốn anh ấy nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của tôi.”