Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 6: Cô Ấy Là Bạn Học Của Tinh Tinh




Trong lòng Thẩm Triệt căng thẳng, không quan tâm hỏi người cắn bị thương là ai, mà chỉ nhanh chân chạy về hướng phòng vip.

Xa xa, thấy lối đi nhỏ trong khu nghỉ ngơi không có ai.

Quả nhiên. . .

Cậu tiện tay kéo một đồng nghiệp qua hỏi: "Người bị chó cắn có sao không?"

"À, đến phòng cứu thương ở tầng một băng bó vết thương rồi."

. . .

Cửa thang máy vừa mở, Thẩm Triệt liền xông ra ngoài, định đi thẳng đến phòng cứu thương, thì nghe thấy một giọng nữ ôn nhu trong trẻo: "Nơi này!" Cậu quay đầu, nhìn thấy người nào đó đang ngồi ở trên ghế sofa ngoài đại sảnh giơ tay hướng về phía cậu mỉm cười.

Thẩm Triệt nhanh chân chạy tới, vừa định mắng một trận, thì Tống Khuynh Thành đưa cho một khăn tay sạch sẽ: "Lau mồ hôi trước đi đã."

Thấy tay trái của cô quấn băng gạc, còn có màu máu chảy ra, cậu đoạt lấy khăn tay lau qua loa trên trán, rồi giận dữ hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao con chó kia lại cắn chị?"
Tống Khuynh Thành rủ mắt: "Chắc là nó không thích tôi."

"Cái rắm!" Thẩm Triệt không tin lý do này.

Con chó kia lúc cậu chăm sóc luôn rất ngoan ngoãn, cho nó một món đồ chơi, nó có thể nằm ở đó tự chơi rất lâu, như thế nào vào trong tay cô lại biến thành chó dữ cắn người bị thương vậy chứ.

Vừa định hỏi lại, thì bên kia thang máy dừng lại ở tầng một.

Quản lý ở trên tầng bảy của câu lạc bộ dẫn một người đàn ông trẻ tuổi đi tới trông giống như là trợ lý. Sau khi đối phương hỏi vết thương của Tống Khuynh Thành xong liền lấy từ bên trong túi âu phục ra một tấm danh thiếp, bảo rằng sau này có vấn đề gì cứ tìm anh ta. Ở ngoài cửa, xe đã lái tới đợi đưa cô đi đến trung tâm tiêm chủng dịch bệnh để chích vacxin phòng bệnh dại.

Thẩm Triệt tức giận nói: "Chủ của các người tai to mặt lớn, nếu có thành ý, thì tốt xấu gì cũng phải tự mình đưa người ta đi một chuyến chứ."
“Thẩm Triệt!" Quản lý cảnh cáo.

Người đàn ông trẻ cười nói: "Tổng giám đốc Úc còn đang bàn chuyện làm ăn trên lầu, tôi là trợ lý của anh ấy, đại diện xuống để xử lý chuyện này trước."



Tống Khuynh Thành dời tầm mắt khỏi tấm danh thiếp, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của người đàn ông trẻ, cười nhạt: "Chích cây kim cũng chỉ có hai ba trăm tệ, tấm danh thiếp này, giúp tôi trả lại cho ông chủ anh."

Dứt lời, cô để tấm danh thiếp đè lên tờ chi phiếu mấy chục ngàn nhân dân tệ ở trên bàn trà.

Trợ lý hơi nhíu lông mày.

Tống Khuynh Thành quay đầu nói với Thẩm Triệt: "Tôi tới Kentucky Fried Chicken ở đối diện chờ cậu, tan làm đi cùng tôi đến trung tâm tiêm chủng dịch bệnh." Nói xong, không xem sắc mặt của ai, mà chỉ dùng tay trái bị thương cấm lầy balo nhỏ ở trên ghế sofa nghênh ngang rời đi.
. . .

Mới vừa vào tiệm Kentucky Fried Chicken, điện thoại di động ở trong balo vang lên không ngừng.

Nhận điện thoại, không chờ Tống Khuynh Thành mở miệng, Thẩm Triệt đã ào ào nói: "Chị bị ngốc hả? Tự nhiên đi trả lại 10 ngàn tệ phí tổn thất tinh thần đó, mọi người còn nói chị, có xe sang không ngồi, lại đi chiếc xe điện nát đó của tôi."

"Đây không phải là vì muốn cho cậu cơ hội biểu hiện sao." Tống Khuynh Thành mua cốc nước chanh, rồi lựa chọn chỗ ngồi sát cửa sổ.

Thẩm Triệt khẽ xì, sau đó đường hoàng ra dáng dặn dò cô: "Đừng có lại chạy lung tung nữa đó, ở đấy chờ tin nhắn tan ca của tôi."

"Ừm." Cúp điện thoại, Tống Khuynh Thành dựa ra phía sau ghế.

So với mấy chỗ khác, vị trí cạnh cửa sổ có phần yên tĩnh hơn, với lại có thể nhìn ngắm được cảnh đêm bên ngoài.
Nửa giờ sau, cuối cùng Thẩm Triệt cũng nhắn tin tới.

Phòng vip vừa giải tán, cậu liền đi thay quần áo rời đi.

Tống Khuynh Thành cất di động, ngồi một hồi, cảm thấy đủ rồi mới vứt cốc ở trên bàn vào thùng rác, sau đó đi về hướng cửa ra vào.

. . .

Buổi tối, gió thổi hiu hiu.



Tống Khuynh Thành đứng đợi ở ngã ba đèn đỏ, gió ấm phả vào mặt, mái tóc dài bay lên, vài sợi tóc vướng vào má, cô giơ tay vén ra sau tai, lúc cúi đầu lộ ra làn da trắng ở sau gáy cùng với độ cong xinh đẹp.

Đèn xanh sáng lên, chắc chắn không có xe đi qua, cô mới nhấc chân bước lên vạch qua đường.

Cách đó không xa, bên trong một chiếc xe thương vụ. .

"Chính là cô ấy?" Cố Chính Thâm ngồi hàng ghế sau nhìn thấy một bóng người xinh đẹp thì liền hỏi trợ lý Hứa Đông ở bên cạnh tài xế.

Không chờ Hứa Đông trả lời, anh ta đã quay đầu trêu đùa người bên cạnh: "Là một đại mỹ nhân nha, trách sao không thèm 10 ngàn tệ của cậu. Đổi lại là tôi, chắc chắn sẽ kêu người tới, sau đó đích thân dẫn đi chích, nếu như hai bên đều có tình ý thì có thể cùng ăn một bữa tối."
Người đàn ông vốn đang nhắm mắt dưỡng thần liền mở mắt, nhìn ra ngoài xuyên qua kính chắn gió….

Trên đoạn đường không xa, ở dưới bóng cây có một cô gái trẻ đứng gọi điện thoại, tay quấn băng gạc trắng như tuyết, đang quay mặt về hướng xe, đôi giày trắng đơn giản trên đôi chân thon dài trắng nõn, gió đêm thổi phồng lên váy áo sơmi mộc mạc, không những không che đi vóc dáng cao gầy, trái lại còn tăng thêm mấy phần mờ ảo xinh đẹp.

"Muộn như vậy mà còn ở bên ngoài một mình, đúng là gan lớn thật." Cố Chính Thâm suy ngẫm.

Người đàn ông bên cạnh yên lặng nhìn, chợt thu tầm mắt lại rồi sau đó nói với Hứa Đông: "Gọi điện thoại cho giám đốc Hoàng Đình, kêu anh ta sắp xếp một chiếc xe."

Cố Chính Thâm kinh ngạc: "Tôi chỉ đùa một chút, cậu định làm thật sao?"

"Cô ấy là bạn học của Tinh Tinh." Người đàn ông đốt điếu thuốc, bật lửa vọt lên ngọn lửa màu lam nhạt, chiếu vào sườn mặt góc cạnh của người đàn ông anh tuấn, và người đó chính là ông chủ tập đoàn Hằng Viễn, Úc Đình Xuyên.
. . .

Tống Khuynh Thành khoanh tay đứng ở bên đường, chưa kịp chờ Thẩm Triệt đến, thì có một chiếc xe Suv màu trắng dừng lại ở trước mặt cô.

Cửa ghế lái mở ra, tầm mắt của cô nhìn qua thân xe, thấy một người đàn ông trẻ mặc âu phục bước xuống xe, Tống Khuynh Thành liền nhớ ra đối phương, là người đưa danh thiếp cho cô, tên là Hứa Đông.

Hứa Đông mỉm cười: "Một cô gái đứng ở ngoài một mình vào buổi tối không an toàn nên tổng giám đốc Úc kêu tôi đưa cô về."

Như là có cảm giác, Tống Khuynh Thành quay đầu nhìn về một phía nào đó, quả nhiên ở đó có đậu một chiếc xe Bentley Bentayga màu rượu vang.

Chỉ là chiếc xe màu rượu vang đó rất nhanh đã lái đi.