Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tinh thần đối với một số chuyện, cơ thể của Tống Khuynh Thành vẫn không khống chế được mà trở nên cứng ngắc.
Trong phòng bắt đầu trở nên lộn xộn.
Cô cố gắng chiếm lấy quyền chủ động, nhưng mà cuối cùng cũng chỉ trở thành một vũng nước mềm mại mặc cho người ta nắm bắt.
Ở loại chuyện này, thực lực của người đàn ông và người phụ nữ chưa bao giờ ngang nhau.
Nút thắt dưới vạt áo được cởi bỏ dễ dàng, bàn tay đeo đồng hồ của Úc Đình Xuyên đã luồn vào trong váy ngủ của cô, dây đeo lạnh lẽo chạm vào da thịt khiến Tống Khuynh Thành run rẩy, hơi thở ấm áp của anh thổi vào bên tai cô: "Không mặc BRA à?”
Cơ thể của Tống Khuynh Thành nhũn ra, trong đầu lại vô cùng tỉnh táo, khi nghe thấy giọng nói của Úc Đình Xuyên, cô chỉ nhắm mắt lại không trả lời, nhưng đôi khi, sự im lặng chính là chất lên men tình thú nhất.
Trong tình cảm nam nữ, ngay từ khi mới bắt đầu, cả hai luôn muốn thăm dò lẫn nhau, cố gắng hiểu rõ hư thực tốt xấu của đối phương.
Nhưng mà sau này rất nhiều chuyện đều thoát khỏi suy đoán ban đầu.
Trong lúc mơ hồ, cô lại nghe thấy Úc Đình Xuyên hỏi một câu: "Lần đầu tiên à?”
Tống Khuynh Thành thở hổn hển, một lần nữa mở mắt ra, thứ lọt vào tầm mắt là chiếc áo sơ mi và vai của đàn ông, cô chợt nhớ tới một câu nói, không phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ không có kinh nghiệm, hơn nữa những người đàn ông đã lớn tuổi, sớm đã trải qua hàng ngàn bão táp mưa sa, so với những cô gái không biết gì, dây dưa không rõ ràng, thì thích lựa chọn những cô gái thành thục ngang sức ngang tài.
Vì vậy Tống Khuynh Thành lập tức nhìn vào mắt người đàn ông, hỏi ngược lại:"Nếu không phải thì sao?”
Đuôi mắt của cô như lộ ra vẻ phong tình quyến rũ khó tả.
Úc Đình Xuyên thu dáng vẻ quá mức thành thục của cô vào đáy mắt, nghĩ đến đủ loại cử chỉ trước kia của cô đối với mình, đêm nay bước vào căn phòng này, quan hệ đơn thuần đã trở nên phức tạp.
"Có một số việc, không cần cậy mạnh.” Anh thì thầm.
Tống Khuynh Thành ngẩng đầu lên, hai tay cởi thắt lưng đồng thời hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Úc Đình Xuyên tiến vào từ chính diện.
Tống Khuynh Thành cảm thấy trướng lên, nhưng cơn đau đi qua rất nhanh chỉ trong nháy mắt.
Cảm giác xa lạ dần dần trở nên rõ ràng, tay chân cũng trở nên mềm nhũn, tựa như con búp bê dây trong tay người khác, đến lúc sau giống như bị thả vào đám mây, cô không nhịn được muốn tắt đèn, bàn tay vừa mới giơ lên đã bị cầm, mười ngón tay siết chặt đặt ở bên cạnh gối đầu, nghênh đón cô là làn sóng thuỷ triều dâng trào.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được nhỏ giọng phát ra âm thanh.
......
Tống Khuynh Thành bị điện thoại di động trong đêm tối rung động đánh thức.
Cô mở mắt ra, trái tim lại bởi vì tiếng ong ong của điện thoại mà càng ngày càng đập nhanh hơn, điều hòa trong phòng vẫn thổi ra những cơn gió lạnh, dưới tấm chăn trong sự lạnh lẽo của điều hòa là một cơ thể ấm áp, khi cô muốn đưa tay ấn công tắc trên tường thì một cánh tay khác đã vươn đến đỉnh đầu của cô, cạch một tiếng, cả căn phòng được chiếu sáng bởi ánh đèn vàng.
Trong giây phút đèn sáng lên, Tống Khuynh Thành lại nhắm mắt giống như đang ngủ say.
Tiếng động vang lên ở bên cạnh.
Úc Đình Xuyên ngồi dậy, cầm điện thoại di động từ trong túi quần tây, giọng nói khàn khàn của anh nhanh chóng truyền đến: "Chuyện gì?”
“......”
"Gần đây không thể đi được... Ừm... đến lúc đó, tôi sẽ đón thằng bé ở sân bay ... hành lý đồ chơi không cần phải mang theo quá nhiều ... Nếu cần có thể mua ở Nam Thành ...trước tiên như vậy đi.”
Úc Đình Xuyên nói xong liền cúp điện thoại.
Từ giọng điệu nói chuyện của anh, Tống Khuynh Thành ít nhiều gì cũng đã nghe ra là nói về con trai của anh.
Hơn nữa có thể nửa đêm gọi điện thoại tới.
Chắc hẳn mẹ của đứa bé.
Vợ cũ của Úc Đình Xuyên.
Lúc đó Tống Khuynh Thành cảm thấy tình cảnh của mình, hơi giống như kim ốc tàng kiều(*), vừa rồi giống như vợ cả ở trong điện thoại truy tìm tung tích chồng đang nằm trên giường người thứ ba.
(*)金屋藏娇 - Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất giấu người đẹp