Sau khi tài xế lên xe thì hỏi Tống Khuynh Thành địa chỉ.
“Đi đường Tụ Anh trước đi, qua đường Tam Hoàn tôi lại nói với anh.” Cân nhắc tới người đàn ông nghỉ ngơi đằng sau, Tống Khuynh Thành đã vô thức kiểm soát âm lượng của mình.
Chiếc Mercedes Benz màu đen chạy trên đường phố đêm khuya Nam Thành.
Ánh đèn mờ nhạt, bóng cây liên miên hai bên làn xe thỉnh thoảng lướt qua tầm mắt của Tống Khuynh Thành.
Từ sau khi cô lên xe, Úc Đình Xuyên chưa từng mở miệng nói chuyện, thậm chí cũng không cảm giác được ngay cả hơi thở của anh, trong xe không có âm nhạc vây quanh, chỉ còn âm thanh bánh xe ma sát mặt đất phát ra.
Đợi đến khi xe xuống cầu Tam Hoàn, Tống Khuynh Thành lại nói cho tài xế đi như thế nào.
Sau khi nói xong, cô không khỏi nhìn về phía kính chiếu hậu, góc độ nghiêng của kính chiếu hậu đúng lúc chiếu ra tình hình phía sau xe.
Đường nét gương mặt của Úc Đình Xuyên rõ ràng, cánh mũi rất cao, không giống với gương mặt của những chàng trai mới nổi thanh tú lưu hành thời nay, mà là một loại mùi vị đàn ông rất đơn thuần, hợp với cái tuổi này của anh, có lẽ bởi vì ngồi ở vị trí cao lâu dài, nên thường lộ ra một dáng vẻ thâm sâu khó lường.
Tống Khuynh Thành nhớ tới lúc tan ca, đi ngang qua phòng riêng Úc Đình Xuyên ăn cơm đêm nay, mơ hồ nghe được bên trong có tiếng chơi mạt chược.
Thế nhưng đợi cô đi ra từ câu lạc bộ, Úc Đình Xuyên đã ngồi lại vào trong xe…
“Cô Tống, là nơi này ạ?” Giọng nói của tài xế truyền đến.
Tống Khuynh Thành chỉ vào khu đất trống bên ngoài tiểu khu kia: “Dừng ở đó đi, tôi tự đi vào là được.”
Ngay lúc này, điện thoại của cô vang lên, hiện lên tên Thẩm Triệt.
Tống Khuynh Thành do dự mấy giây rồi vẫn nhận cuộc gọi.
Từ khi Tống Khuynh Thành đi làm ở Hoàng Đình, Thẩm Triệt không yên tâm cô một mình ngồi xe buýt đi đường ban đêm, cho dù đã rất muộn cũng sẽ lái xe điện đưa cô về nhà, hôm nay Thẩm Triệt hơi rảnh rỗi, từ nhà đồng nghiệp kia biết được xe buýt gần Hoàng Đình đã thay đổi tuyến đường nên lập tức gọi điện tới hỏi thăm: “Bây giờ đã trễ như vậy rồi, lại không có giao thông công cộng, tôi lập tức đi qua đón chị.”
“Không cần tới, tôi đã ở bên ngoài khu chung cư rồi.”
“Chị trở về bằng cách nào vậy?” Thẩm Triệt hơi nửa tin nửa ngờ.
Tống Khuynh Thành không thích nói nhiều trên xe: “Không có việc gì, cậu yên tâm đi, đến nhà lại nói với cậu.”
Trong xe rất yên tĩnh, giọng nói của Thẩm Triệt càng rõ ràng.
“Thần thần bí bí làm gì?”
“Đâu có, tôi phải xuống xe rồi, cúp trước.”
Tống Khuynh Thành nói xong thì kết thúc cuộc trò chuyện.
Úc Đình Xuyên ngồi đằng sau chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào, anh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ai gọi đến vậy?”
Có lẽ bởi vì uống rượu, giọng nói trầm thấp của đàn ông hơi âm u.
Loại âm u này cũng rất có sức quyến rũ.
Tống Khuynh Thành không ngờ anh lại hỏi mình như vậy, nhưng cô chỉ ngơ ngác một chút, không nhìn kính chiếu hậu cũng không quay đầu, thuận miệng nói: “Bạn của cháu.”
Trừ cái này cũng không giải thích quá nhiều.
Chiếc xe vừa vặn dừng ở cửa khu chưng cư.
Tống Khuynh Thành xuống xe, đơn giản nói cảm ơn xong, sau đó cũng không quay đầu mà quẹo vào khu chưng cư.
“Tổng giám đốc Úc…” Lão tài xế Triệu quay đầu nhìn về phía sau xe.
Ông Triệu lái xe nhiều năm cho Úc Đình Xuyên, cộng thêm sống hơn nửa đời người, bao nhiêu năm đã nhìn ra bản thân ông chủ đêm nay hơi kỳ lạ. Không nói đến việc đột nhiên đứng dậy từ trên bàn mạc chược, bảo việc gấp, sau khi xe chạy ra khỏi nhà để xe dưới hầm Hoàng Đình, lại bắt ông tấp vào lề trước, sau đó đưa cô gái nhỏ về nhà, ông coi như là người quen biết Úc Đình Xuyên đã lâu, kết quả đợi người lên xe, hai người ngay cả chào hỏi cũng không chào một cái.
Nhất là cô gái kia sau khi nhận điện thoại xong, loại không khí quỷ dị trong xe kia càng không thể che giấu.
Úc Đình Xuyên đã thu lại tầm mắt từ ngoài cửa sổ xe, ngón tay thon dài xoa xoa lông mày, chậm rãi nói: “Lái xe đi.”
Trên đường trở về.
Úc Đình Xuyên nhận điện thoại, là một vị tổng giám đốc trên bữa tiệc đêm nay, có lui tới với Hằng Viễn trên phương diện làm ăn, ông Triệu không hiểu những chuyện trên thị trường chứng khoán đầu tư này, lúc đèn đỏ chiếc xe dừng lại, Úc Đình Xuyên cũng cúp điện thoại, ánh mắt của anh mơ hồ lộ ra vẻ mỏi mệt, anh tựa vào ghế chợp mắt.
Ông Triệu là một người không giấu được lời nói, nghĩ đến cô Tống vừa rồi kia, trông có vẻ chưa qua hai mươi tuổi, ông giả vờ lơ đãng mở miệng: “Hôm nay vợ tôi gọi điện cho tôi, nói con trai tôi muốn yêu đương, tôi nói đây là chuyện tốt, ranh con trưởng thành rồi, sao bà lại có giọng điệu sầu đứt ruột.”
Ông nói xong liền liếc kính chiếu hậu một cái, thấy Úc Đình Xuyên không phản ứng, ông tiếp tục nói: “Vợ tôi lập tức nói, ông thì biết cái gì, con trai của ông nhìn trúng người phụ nữ lớn hơn nó mười tuổi, hơn nữa bên cạnh người ta còn có người đàn ông khác, cũng không tính làm con dâu nhà chúng ta. Sau đó tôi bèn gọi điện tới ranh con nhà tôi, ranh con ngược lại không giấu diếm tôi, nói rõ chuyện cho tôi nghe, tôi lập tức nói cho nó biết, tôi với mẹ nó đều là người thành thật bình thường hơn cả bình thường, khẳng định không bằng lòng nhìn đứa con duy nhất bị người ta đùa giỡn tình cảm, thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ. Tổng giám đốc Úc, cậu nói xem có đạo lý hay không?”
Úc Đình Xuyên mở mắt ra, nhìn tài xế lái xe đằng trước cười: “Trước đây tôi thật sự không có để ý đến khả năng của ông đấy.”
Cho dù trong lòng quả thật nghĩ như vậy.
Mặc dù ông chỉ phụ trách lái xe cho Úc Đình Xuyên để sống qua ngày, cũng có nghe thấy scandal của Úc Đình Xuyên và sao nữ, chuyện ly hôn năm đó ồn ào, trong lòng Úc Đình Xuyên anh ít nhiều gì cũng để lại ấn tượng xấu, bây giờ bên cạnh Úc Đình Xuyên còn có một cô chủ lo cho gia đình, đó là con dâu thứ hai tương lai của nhà họ Úc.
Trong mắt ông Triệu, cử chỉ nói chuyện hôm nay của Úc Đình Xuyên không khác với những ông chủ lớn khác, thích nuôi cô gái trẻ, nhưng đợi đến khi hết thích thú, cho chút tiền là có thể đuổi người đi.
Úc Đình Xuyên hạ cửa sổ xe xuống rồi châm điếu thuốc, xem lời nói như gió nhẹ mây trôi: “Nhìn người nhìn sự việc không thể chỉ nhìn chằm chằm vẻ ngoài, có đôi khi chú cảm thấy trung thực, cũng không chắc chắn không có lòng dạ gian xảo, không chừng còn mang dây thừng chờ chú ở ngay phía trước mà chui vào bên trong. Chú nói xem có đúng không, chú Triệu.”
Ông Triệu cười: “Tôi chỉ là tài xế, bản lĩnh nhìn thấu tâm tư người ta này không thể so với tổng giám đốc Úc.”
Úc Đình Xuyên cũng cười nhạt: “Chú lái xe cho ông nội tôi vài chục năm, ở trước mặt chú, tôi chỉ sợ là múa rìu trước mặt thợ.”
Khi nhắc tới ông cụ Úc, trong xe bỗng trở nên im lặng.
Ông Triệu nhớ tới một chuyện khác, sau một lát mở miệng: “Cuối tuần tháng này là ngày giỗ mẹ của cậu, nếu như cậu bận quá không có thời gian, tôi sẽ xử lý đơn giản như mấy năm trước nhé.”
Úc Đình Xuyên dụi tắt nửa điếu thuốc: “Đến lúc đó rồi nói sau.”
Tống Khuynh Thành vừa cắm chìa khóa vào lỗ cửa, Thẩm Triệt lại gọi tới.
Cô vừa nhận điện thoại vừa đẩy cửa vào nhà, mở đèn, trở tay giữ cửa khép lại, Thẩm Triệt hỏi nhiều chuyện bên kia.
Tống Khuynh Thành không giấu diếm, nói lại chuyện Úc Đình Xuyên đưa cô trở về.
Thẩm Triệt ở đầu bên kia yên lặng một lát, nói một cách sâu xa: “Sao chị vẫn còn dây dưa không rõ với anh ta?”
“Cậu cũng không chịu giới thiệu người cao giàu đẹp cho tôi, vậy tôi chỉ có thể treo cổ trên ngọn cây là anh ta thôi.”
Thẩm Triệt biết lời này của Tống Khuynh Thành là đang trêu ghẹo, nhưng vẫn không nhịn được khuyên nhủ: “Úc Đình Xuyên thật sự không thích hợp với chị, khỏi cần phải nói, anh ta lớn hơn chị nhiều như vậy, ba tuổi một thế hệ, tự chị tính toán đi, khoảng cách giữa hai người có bao sâu.”
Tống Khuynh Thành mở túi ăn khuya ra trên bàn: “Khoảng cách sâu hơn, ở trước mặt tờ tiền thì cũng là đất bằng.”
Thẩm Triệt tức giận không tranh cãi: “Tôi thấy chị là ham mê kiếm tiền thì có.”
Tống Khuynh Thành dựa bên cạnh bàn, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cong khóe môi lên, nói ra một câu không tim không phổi: “Hết cách rồi, ai bảo tôi nghèo, cứ luôn không muốn sống tiếp loại cuộc sống này.”
Thẩm Triệt nghe lời này, bỗng chốc không nói được lời nào.
“Được rồi.” Tống Khuynh Thành phá vỡ im lặng trước, giọng điệu vẫn thoải mái: “Đi ngủ đi, tôi ăn một chút gì đó rồi cũng muốn nghỉ ngơi.”
Cho đến khi có tiếng động truyền đến từ bên ngoài, Tống Khuynh Thành mới lấy lại tinh thần, tô bún xào trên bàn kia đã nguội lạnh, cô lập tức không còn khẩu vị, nhìn thời gian đã qua mười hai giờ, cô cầm quần áo đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa, cả người Tống Khuynh Thành đã cảm thấy rất mệt mỏi, cô không màng sấy tóc mà đã ngã trên giường.
Đang ngủ mê man, điện thoại để bên gối vang lên.
Màn hình hiển thị là một số xa lạ, trong vùng Nam Thành.
Tống Khuynh Thành ngồi dậy, qua một lúc lâu, cô mới ấn nút nghe, để di động sát bên tai: “Xin chào, ai vậy?”
“Úc Đình Xuyên.” Đối phương chỉ nói ba chữ.
Tống Khuynh Thành tưởng rằng mình gặp ảo giác, đối phương còn nói: “Ví tiền của em ở chỗ của tôi.”
Tống Khuynh Thành lập tức rời giường, đi qua lục túi xách nhỏ của mình.
Quả nhiên không tìm được ví tiền.
Lúc nhận điện thoại của Thẩm Triệt, cô lấy điện thoại từ trong túi, có thể lúc ấy đã đánh rơi ví tiền ở khe chỗ ngồi…
Tống Khuynh Thành cầm điện thoại không cúp máy, trong điện thoại lại tiếp tục im lặng, cô dùng răng cắn môi dưới, giống như đang cân nhắc gì đó, qua mấy giây cô mới mở miệng: “Lúc nào tổng giám đốc Úc tới Hoàng Đình, có thể mang tới giúp không, để ở quầy tiếp tân cũng được…”
“Em ở tòa nhà nào?” Úc Đình Xuyên ở đầu dây bên kia lại hỏi tiếp.