Tống Khuynh Thành không ngờ mình sẽ gặp được Úc Đình Xuyên ở đại sảnh tầng một.
Điều này vốn dĩ hơi khác với dự đoán của cô.
Một tiếng giày cao gót dồn dập ở sảnh truyền đến từ xa đến gần.
Ánh mắt Tống Khuynh Thành khẽ chuyển, cô nhìn thấy Cố Gia Chi bước nhanh đuổi theo Úc Đình Xuyên, cô ta ôm lấy cánh tay Úc Đình Xuyên một cách rất tự nhiên: “Đúng là rơi ở trước cửa văn phòng của anh, may mà có nhân viên đi ngang qua nhìn thấy, lúc em đi lên thì cô ấy đang định đưa đến chỗ nhận đồ bị mất.”
Trên mặt Cố Gia Chi nở một nụ cười nhẹ nhàng tao nhã lại thong dong.
Tống Khuynh Thành quay lại nhìn Úc Đình Xuyên nhưng chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, rồi chợt xoay người và cầm giấy bút viết chữ trên quầy lễ tân.
"Người kia có phải là bạn học của Úc Tiinh không?"
Khi đi qua cửa quay thì Cố Gia Chi tinh mắt chú ý tới phía lễ tân.
Úc Đình Xuyên nghe xong bèn thờ ơ nhìn về phía quầy lễ tân một cái, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng Tống Khuynh Thành, ánh mắt lại âm trầm vài phần. Tống Khuynh Thành nghe thấy Cố Gia Chi nói liền quay đầu lại, thế nhưng cô không nhìn Úc Đình Xuyên giống như đang cố ý xem nhẹ, khi chạm vào ánh mắt Cố Gia Chi thì cô hơi nhếch khóe môi.
Cố Gia Chi cười nói với Úc Đình Xuyên bên cạnh: "Thị lực của em vẫn khá tốt đấy.”
Cô ta vừa dứt lời liền đi về phía Tống Khuynh Thành.
"Buổi chiều không có tiết sao?" Thái độ của Cố Gia Chi rất thân thiện, có lẽ bởi vì cô gái trước mắt này và Úc Tinh là bạn học nên cô ta dĩ nhiên xem đối phương ở vị trí vãn bối.
Tống Khuynh Thành trả lời: “Định đi tiêm vacxin, tiện đường tới đây trả đồ.”
Cố Gia Chi đã nhìn thấy túi giấy trong tay Tống Khuynh Thành, nhưng biết tiết chế không hỏi bên trong là cái gì, cô ta đặt sự chú ý lên ba chữ "tiêm vắc-xin", mắt thoáng nhìn vết sẹo nhạt màu ở tay trái Tống Khuynh Thành: "Bị thú cưng cắn ư?”
“Vâng, bị một con chó chăn cừu cắn.” Tống Khuynh Thành gật đầu.
Cố Gia Chi quay đầu lại nói: "Đình Xuyên, chẳng phải Pants anh nuôi cũng là chó chăn cừu sao.”
Tống Khuynh Thành nghe xong, lẳng lặng mỉm cười.
Úc Đình Xuyên đang đứng ở phía sau Cố Gia Chi cách đó không xa, nghe nói như vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn "người khởi xướng", mí mắt nhấc lên nếp gấp sâu trông rất khó lường, nhưng trên mặt anh lại không toát ra chút khác thường nào, chỉ thản nhiên tiếp một câu: "Đi thôi, đám người Jason hẳn là đã sắp đến khách sạn rồi.”
Cố Gia Chi nghe nhắc đến chuyện chính liền gật đầu, sau đó nói lời tạm biệt với Tống Khuynh Thành: "Vậy chúng tôi đi trước nhé.”
"Được." Tống Khuynh Thành.
Tống Khuynh Thành đứng tại chỗ, đến khi bọn họ đi ra khỏi tòa nhà, cô mới chậm rãi thu lại tầm mắt.
Nhân viên lễ tân nói: "Nếu trợ lý Hứa không đi ra ngoài với tổng giám đốc Úc, hẳn là ở trên tầng, để tôi giúp cô gọi điện thoại hỏi.”
Tống Khuynh Thành quay đầu cười nhạt với cô ấy: "Không cần.”
Nói xong, cô bỏ tờ giấy vừa viết xong vào túi giấy và đặt ở trên bàn: "Giúp tôi giao cái túi này cho trợ lý Hứa là được rồi.”
......
Khi bước ra từ tòa nhà tập đoàn, Tống Khuynh Thành nhận được cuộc gọi của Lục Tích Sơn.
Nhìn màn hình điện thoại di động nhấp nháy không ngừng, cô biết cho dù Cát Văn Quyên có gây áp lực hay không thì trong lòng Lục Tích Sơn cũng đã sốt ruột rồi.
Tống Khuynh Thành nhấn nút trả lời, đặt điện thoại di động bên tai: "Chú, có chuyện gì vậy?”
"Trong giờ học không được đi toilet?" Lục Tích Sơn hỏi.
Tống Khuynh Thành vâng một tiếng.
Đầu dây bên kia im lặng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ước chừng năm sáu giây sau, Lục Tích Sơn mới suy nghĩ rồi mở miệng: "Chú gọi điện thoại cho cháu cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn hỏi cháu và người cho mượn đồ vest kia thế nào rồi?”
"Rất tốt." Tống Khuynh Thành trả lời một cách thờ ơ.
Nhưng ba chữ này hiển nhiên không thể làm cho Lục Tích Sơn cảm thấy yên tâm: "Khuynh Thành à..."
Tống Khuynh Thành mở miệng cắt ngang lời ông: "Cháu biết chú đang lo lắng cái gì, nhưng thím đã nói là một tháng, bây giờ còn hai tuần nữa mà.”
Lục Tích Sơn nghe nói như vậy không tiện ép người nữa.
Tống Khuynh Thành lấy cớ lên lớp liền cúp điện thoại, cô cầm điện thoại di động đứng yên ở bên vỉa hè.
Đến khi lấy lại tinh thần thì có giọt nước rơi trên mặt.
Cô vừa định giơ tay lên lau thì một trận mưa to trút xuống, trước khi Tống Khuynh Thành phản ứng lại, cả người đã ướt từ đầu đến chân.
Mọi người vội vàng qua đường, nhao nhao đi kiếm chỗ trú mưa.
Tống Khuynh Thành lau đi nước mưa, một tay che ở đỉnh đầu, muốn băng qua đường đến ga tàu điện ngầm, nhưng mưa càng lúc càng lớn, tầm mắt cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ, bên tai là tiếng còi xe liên tiếp vang lên, vừa bước ra một bước lại bị chiếc xe chạy nhanh qua ép về chỗ cũ.
Bụng truyền đến một cơn đau bụng, Tống Khuynh Thành không khỏi lấy tay che bụng mình.
Hôm qua cô tới chu kỳ rồi.
Mà cô còn có chứng đau bụng kinh.
Đó là lý do tại sao cô vội vã chạy đến ga tàu điện ngầm.
Vừa mới đi tới vạch qua đường, Tống Khuynh Thành cảm thấy đi không nổi nữa, mưa vẫn đang tiếp tục rơi xuống, cô vịn cột đèn đường ngồi xổm xuống để giảm bớt cơn đau bụng.
Một chiếc xe màu đen đi qua cô, phanh ở phía trước và rồi lùi ngược lại.
Thân xe đen đang chậm rãi dừng lại trong tầm mắt Tống Khuynh Thành.
Cửa xe phụ bị người ta đẩy ra ——
"Sao lại ngồi xổm ở đây?" Ngay sau đó giọng nói dịu dàng của Cố Gia Chi vang lên.
------ ngoại lề------
Kinh nguyệt đến, thời gian rụng trứng còn xa không...