Ông Trùm Giới Kinh Doanh Sủng Vợ Cả Ngày

Chương 20: Tiệc Gia Đình Nhà Họ Úc




Như những gia tộc lớn khác, nhà họ Úc cũng lưu giữ lại một số truyền thống, ví dụ như mỗi tuần đều không thể thiếu tiệc gia đình.

Ở trên đường, Úc Tinh cau mày nói tiệc gia đình mình.

"Ngoại trừ khô khan chỉ có khô khan." Hơn nửa người Úc Tinh dựa vào Tống Khuynh Thành, ôm gối trong ngực, không ngừng lải nhải: "Nhóm người lớn ngồi ở trong phòng khách nói chuyện thời sự kinh tế, sau đó lại mắng các nhóc con chạy khắp nơi, nhưng ông cố lớn tuổi, lại thích cả nhà đoàn tụ ồn ào như vậy."

Xe màu đen chạy băng băng tới trước căn biệt thự nhà họ Úc thì dừng lại, trước sau gần đó đã có hai chiếc xe.

Úc Tinh chẹp miệng: "Nhà cô Tư mình tới rồi."

Tống Khuynh Thành và Úc Tinh vào nhà, quả nhiên ngồi trong phòng khách có một cô gái trẻ tuổi, trang phục rất thời thượng, tóc ngắn nhuộm màu đỏ thắm, còn có một đứa bé trai tay cầm ô tô mô hình ngồi ở trên thảm trải sàn, ngước đầu xem phim hoạt hình, thái độ Úc Tinh không thân thiện, chỉ đơn giản chào đối phương rồi kéo Tống Khuynh Thành lên tầng.
Đóng cửa phòng ngủ, Úc Tinh mới giải thích: "Cô Tư mình là cùng cha khác mẹ."

Tống Khuynh Thành đứng ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới, trùng hợp thấy một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc dừng sát cửa nhà họ Úc.

"Đó là cô Ba mình." Giọng Úc Tinh ở bên cạnh vang lên.

Không bao lâu, ở tầng dưới mơ hồ truyền đến tiếng cười sang sảng.

Úc Tinh bĩu môi: "Cô Ba cũng từ trong một bụng mẹ sinh ra, nhưng bà ấy lại hơi bị thần kinh, đã già rồi mà còn muốn làm ngôi sao, lại còn đóng vai mấy cô gái nhỏ."

Tống Khuynh Thành không tiếp tục nhìn, thu ngón tay để trên màn cửa sổ, mỉm cười: "Cậu có rất nhiều cô."

"Tổng cộng ba người cô và hai chú." Úc Tinh không muốn nói thêm chuyện của nhà họ Úc, kéo tay Tống Khuynh Thành: "Đi, mình dẫn cậu đi gặp ông cố mình, biết mình kết bạn với cậu, chắc chắn là ông rất cao hứng."
...

Ông cụ Úc nay đã chín mươi tuổi. mái tóc hoa râm, trên người vẫn còn dáng vẻ uy nghiêm của một người ở vị trí cao, có lẽ sau khi về hưu ông thường được chăm sóc ở viện dưỡng lão nên tinh thần cả người rất tốt, không xuất hiện những triệu chứng bệnh gì, chỉ là có chút lãng tai.

"Ông cố, đây là Khuynh Thành, bạn học của cháu!" Úc Tinh nói lớn tiếng bên tai ông cụ.

Cả bên trong biệt thự đều mở điều hòa.

Ông cụ Úc ngồi xe lăn, trên đùi đắp một lớp chăn mỏng, nghe cháu gái nói xong thì ông quay đầu nhìn cô gái yên tĩnh đứng ở bên cạnh, Tống Khuynh Thành nhìn ông cụ, thoải mái mỉm cười: "Cháu chào ông ạ."

Úc Tinh lại nói: "Khuynh Thành rất lợi hại nha, kỳ thi nào cậu ấy cũng đứng top 3 trong lớp đấy!"

Giọng điệu vui vẻ, giống như cô ấy đang nói mình vậy.

"Giỏi!" Ông cụ cười gật đầu liên tục.
Ra khỏi phòng của ông cụ Úc, chuẩn bị xuống lầu, Úc Tinh lại xoa bụng nói: "Mình đi toilet cái."

Nói xong, liền chạy như một làn khói.

Tống Khuynh Thành đứng ở lối đi nhỏ tầng hai chờ cô ấy, đang buồn bực ngán ngẩm, thì nghe thấy tầng dưới có người chào: "Chú hai tới rồi, đây có phải là Gia Chi không, về nước khi nào vậy?"

"Ngày hôm qua ạ." Giọng cô gái ôn nhu vang lên.

Tống Khuynh Thành ở gần cầu thang nhìn xuống.

Úc Đình Xuyên mặc áo sơmi quần tây, không phải áo thun và quần thường nhìn thấy lúc buổi trưa, đứng bên cạnh anh là một mỹ nhân mặc váy không tay, dáng vẻ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tóc dài tới eo, tay thon dài trắng nõn khoác lấy cánh tay của Úc Đình Xuyên, hai người đứng với nhau, cảm thấy rất xứng đôi.

Người đàn ông đứng ở dưới như có cảm ứng, ngước mắt nhìn lên tầng.
Hai tầm mắt chưa kịp chạm nhau, Tống Khuynh Thành đã nhìn sang chỗ khác, giống như vừa rồi chỉ là vô tình.

Vừa khéo Úc Tinh cũng từ toilet đi ra ngoài với vẻ mặt xanh xao: "Còn chút đau bụng."

Tầng dưới, người giúp việc đón người vào nhà.

"Ông nội ở trên lầu ạ?" Giọng cô gái ôn nhu lại vang lên.

Cô ba của Úc Tinh, Úc Minh Huệ tiếp lời: "Ở trong phòng đấy, cháu với chú hai đi lên đi."

Mỹ nhân dịu dàng nở nụ cười.

Úc Tinh đi tới bên cạnh Tống Khuynh Thành, tầm mắt liếc nhìn theo Tống Khuynh Thành, thấy trên môi cô gái nở nụ cười mỉm, điềm đạm rung động người, cô ấy dùng tay che ở bên mép nhỏ giọng nói: "Cố Gia Chi, con gái thứ ba của nhà họ Cố, em gái Cố Chính Thâm, là một ứng viên nặng ký cho vị trí thím hai mình đó."

Tống Khuynh Thành không khỏi nghĩ đến đêm sinh nhật sang trọng đó, khẽ mỉm cười: "Xuất thân danh môn, rất xứng đôi với chú cậu."
"Có thể là vậy." Úc Tinh không phản đối, nói xong, nhìn chằm chằm Tống Khuynh Thành: "Tướng mạo này của cậu, mới gọi là xứng, trai xinh gái đẹp, kết hợp lại khỏi phải chê."

"..." Tống Khuynh Thành không nghe lời này, ánh mắt nhìn trên người Úc Đình Xuyên.

Bên kia, Cố Gia Chi nói gì đó bên tai Úc Đình Xuyên, sau đó anh thoáng nghiêng mặt nhìn cô ta, đường nét gương mặt người đàn ông ở dưới ánh đèn màu quýt càng lộ vẻ thâm sâu.

Tống Khuynh Thành thu tầm mắt lại, quay đầu hỏi Úc Tinh: "Trở về phòng của cậu?"

Úc Tinh không thích đi xuồng tầng dưới ứng phó với những người lớn, nhưng lại không muốn buồn bực ở trong phòng: "Chúng ta đi cửa sau ra hoa viên đi, cơm này cũng phải khoảng bảy giờ mới ăn."

...

Bà nội đã qua đời của Úc Tinh rất thích chăm sóc hoa cỏ, nên lâu ngày sau đó khu đất trống trong biệt thự trở thành một vườn hoa hồng.
Mới vừa ngồi xuống ghế dài ở vườn hoa, Úc Tinh đã bị người gọi đi.

Tống Khuynh Thành không đi cùng, nhàn hạ ngồi một hồi, sau đó đứng dậy đi lung tung ở trong vườn hoa.

Giữa hè, cả vườn hồng đỏ rực kiều diễm, nổi bật trong ánh nắng chiều.

Gió thổi bay một màu đen thui...

Cô giơ tay vén tóc ra sau tai, thì chợt phát hiện ra, có người đang nhìn mình.

Dựa vào trực giác quay đầu, thấy là Úc Đình Xuyên.

Ở trên ban công tầng hai, bóng người đàn ông cao lớn đứng ở đó, hai tay để trên lan can, ống tay áo sơmi đã được xắn lên, đang yên lặng quan sát cô.

Ánh mắt như vậy thật khó có thể tránh khỏi.

Tống Khuynh Thành đứng ở trong vườn hoa hồng đỏ rực, từng sợi tóc đen bay phất qua ngũ quan, mặt trời chiều ngã về tây, buổi tối từ phía chân trời từ từ đến, chiếu vào thân ảnh mảnh khảnh của cô, tạo nên sự xinh đẹp trong sáng cổ điển.
Úc Đình Xuyên đứng ở ban công, vẻ mặt anh, không giống như chỉ đơn giản là thưởng thức cảnh đẹp.

"Đang nhìn cái gì vậy?" Giọng Cố Gia Chi truyền truyền đến từ phía sau.