Trở lại ký túc xá, Tống Khuynh Thành để vali vào tủ đựng đồ chung, sau đó rửa mặt xong ra khỏi toilet, thì nhận được điện thoại của Úc Tinh: "Một lát nữa đi ăn tối, mình có đồ này đưa cho cậu."
15 phút sau.
Tống Khuynh Thành đã xuất hiện ở căng tin tầng hai như đã hẹn với Úc Tinh.
"Ở bên này!" Úc Tinh không để ý ánh mắt xung quanh, giơ cái muôi vung vẩy.
Tống Khuynh Thành ngồi xuống đối diện cô ấy, tầm mắt chú ý tới cây dù in hoa văn bên cạnh tay cô ấy.
Miệng Úc Tinh vừa ăn bánh rán, vừa đẩy cây dù tới: "Chú hai nói cậu để quên trên xe chú ấy."
"Chú của cậu đưa đến tận chỗ cho cậu?"
"Không, chú hai gọi điện thoại cho mình, mình đi xuống tầng lấy." Úc Tinh cong ngón tay gãi gãi khóe miệng, nuốt hết bánh rán trong miệng, rầu rĩ không vui nói: "Vốn còn muốn lừa chú hai đãi mình một bữa tiệc lớn, ai dè chú ấy lại bị gọi đi xem mắt."
Tống Khuynh Thành cầm đũa tùy ý đâm cơm: "Mình tưởng chú ấy đã kết hôn rồi."
“Đã kết hôn một lần nhưng đã ly hôn.” Khuôn mặt Úc Tinh đầy vẻ bực tức: “Cậu không biết đó thôi, từ sau khi chú hai mình ly hôn, cửa nhà mình đã sắp bị nát vì những mai mối đến đấy. Ông nội mình còn bởi vì chuyện kết hôn của chú hai mà đã nhiều lần phải vào bệnh viện. Trước kia có đứa con gái vì trong nhà sắp phá sản mà định lừa gạt kết hôn với chú mình, còn không phải vừa ý chú hai mình bây giờ là người điều hành công ty sao, nghĩ nhà mình ngu ngốc à, muốn chiếm tiện nghi, không có cửa đâu!”
Tống Khuynh Thành khẽ mỉm cười: "Ai bảo nhà cậu có điều kiện quá tốt?"
"Cũng đúng." Úc Tinh đắc ý nhếch miệng.
...
Sau bữa cơm tối, hai người trở về ký túc xá của mình.
Tống Khuynh Thành thay đồng phục học sinh, đóng cửa tủ quần áo, rồi lấy túi sách trên giường chuẩn bị đi đến lớp tự học buổi tối.
Mới ra khỏi ký túc xá, đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên.
Nguyên Duy đối với chuyện học sinh mang theo thiết bị nhắn tin không quản quá nghiêm, , trừ phi học sinh sử dụng công khai ở trên lớp, khiến cho giáo viên khó chịu, còn không đều nhắm một mắt mở một mắt.
Tống Khuynh Thành đi chậm lại, cúi đầu lấy điện thoại bên trong ngăn nhỏ túi xách.
Điện thoại di động cầm trong tay nhấp nháy màn hình, lúc cô nhìn chằm chằm tên người gọi đến, hai chân cô như dính chặt trên mặt cỏ trước tòa nhà giáo viên.
Ánh đèn đường ảm đạm rơi trên đầu vai, phản chiếu thân hình gầy gò của cô.
Dù thời gian đã qua hai năm, nhưng khi nhìn tới số này, tâm trạng cô vẫn bị ảnh hưởng, Tống Khuynh Thành không biết mình đã ấn nút nghe như thế nào, bất giác đưa điện thoại đến bên tai: "Alo."
"Tôi cho là cô sẽ không nhận điện thoại của tôi." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ dịu dàng.
Tống Khuynh Thành không mở miệng.
Đối phương cũng không hy vọng cô đáp lại, tự nhiên nói: "Thẩm Chí đang bàn giao công việc, muộn nhất tháng sau chúng tôi sẽ về nước. Những năm này cô ở nhà họ Lục, tôi nghĩ nên báo chuyện này cho cô biết trước, dù sao cô và Thẩm Chí cũng coi như là lớn lên cùng nhau, anh ấy vẫn luôn đối xử với cô như em gái."
Em gái?
Hai chữ này như con dao sắc bén đâm vào lòng cô đến tan nát cõi lòng.
Lục Vận Huyên nói tiếp: "Khuynh Thành, những chuyện cô làm vì Thẩm Chí, tôi và anh ấy sẽ không bao giờ quên, thế nhưng sự áy náy không nên trở thành công cụ đòi ơn báo đáp. Trong tình cảm, không yêu cầu tới trước tới sau, mà chỉ có ai thích ai, ai không yêu ai, ai quý trọng ai, ai không quý trọng ai, chỉ vậy mà thôi, cô nói xem có đúng hay không?"
Lục Vận Huyên vẫn là Lục Vận Huyên trước kia, không có bất kỳ thay đổi nào, là cô chủ được nhà họ Lục nuông chiều, là cháu ngoại nhà họ Cát vô cùng yêu thương, bên cạnh còn có đám bạn thân làm chỗ dựa.
Bởi vì có vốn tự tin, nên cho dù có đoạt đồ của người khác, cô ta vẫn có thể biểu hiện mình đầy lý lẽ chính đáng.
Tay Tống Khuynh Thành cầm túi xách nắm chặt.
"Còn đang gọi điện thoại à? Tới dùng cơm đi." Bên kia điện thoại còn xuất hiện giọng nói ôn hòa của người đàn ông .
Giọng nói rất quen thuộc, dù sau này đã hoàn toàn phai nhạt, nhưng cô vẫn nghe ra được sự cưng chiều và bao dung trong đó.
Tống Khuynh Thành nghe thấy cô gái nhỏ Lục Vận Huyên trả lời: “Vâng, em tới ngay, nói với anh bao nhiêu lần rồi, không cần lúc nào cũng đích thân xuống bếp đâu, anh nhìn áo sơ mi trắng của anh này, lại dính dầu mỡ rồi."
Người đàn ông khẽ cười, cho dù cách điện thoại, cô vẫn nghe được rõ ràng.
Tống Khuynh Thành không biết mình đã cúp điện thoại như thế nào.
Thẩm Chí, Thẩm Chí, Thẩm Chí...
Tống Khuynh Thành nhắm mắt lại, trong lòng đọc thầm cái tên này, từng chữ giống như một dòng nước lạnh rót vào thân thể cô, khiến cô lạnh cả người.
Cô cho là mình đã quên rồi, cho là mình không quan tâm nữa.
Nhưng đáng tiếc đều không như vậy.
...
Sáng hôm sau, Tống Khuynh Thành nhìn sắc mặt mình có chút tái nhợt ở trong gương, có lẽ bởi vì cả đêm ngủ không ngon, mắt còn hơi đỏ hồng, đến khi vào giờ học, từ toilet đi ra, thì cô bị Úc Tinh chặn ngay trước lớp 11.
"Sao sắc mặt cậu kém vậy?"
"Bị cảm nắng thôi." Ánh mắt Tống Khuynh Thành rơi trên tay cô ấy, là sách bài tập toán.
Úc Tinh nhìn chung quanh một chút, chắc chắn không có giáo viên, mới kéo Khuynh Thành vào góc tối: "Cho mình đổi sách nha, lát nữa học toán xong mình sẽ trả lại cậu, thầy giáo dạy toán lớp mình biếи ŧɦái lắm, nói tiết học sau sẽ cho học sinh thay phiên nhau trả lời câu hỏi, mình nhớ môn toán lớp cậu học trước mình hai tiết."
"Đợi mình một chút." Chốc lát sau, Tống Khuynh Thành đã cầm sách bài tập trở ra..
Úc Tinh lập tức hớn hở.
Chuông vào học vang lên.
Tống Khuynh Thành đi vào phòng học lớp sáu, vừa mới trở lại chỗ ngồi, An Nhiễm ngồi cùng bàn quay đầu nhìn cô muốn hỏi nhưng lại thôi, tranh thủ lúc giáo viên lịch sử còn chưa vào, cô ấy suy nghĩ rồi nhỏ giọng: "Cậu quen Úc Tinh bên lớp năm từ khi nào vậy?"
Nguyên Duy có rất nhiều con nhà giàu, nhưng cũng không ít học sinh xuất thân bình thường, An Nhiễm chính là thuộc vế sau.
Mà Úc Tinh, là nhân vật nổi trội nhất trong đám con nhà giàu.
Trong nhà có tiền, không thích học, mỗi ngày chỉ biết chép bài tập của bạn học, đi thi thì copy bài, bị giám thị bắt được lại bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi, hết cách rồi, ai bảo nhà người ta có tiền. Nghe nói Nguyên Duy mỗi lần có hoạt động lớn, trong danh sách nhà tài trợ chắc chắc không thể thiếu tập đoàn Hằng Viễn