Editor: Ngạn Tịnh
Diệp Đồng Đồng xách theo đồ ăn vặt, vui sướng bước vào trong biệt thự. Cúi đầu nhìn điểm tâm trong tay, tùy tiện lấy ra một miếng bỏ vào miệng.
‘Rôm rốp’ nhai thức ăn thơm ngọt của mình. Đi tới cửa, cũng luyến tiếc buông điểm tâm ra để mở cửa, cho nên cứ đứng trước cửa mà ăn. Ăn một miếng, rồi hai miếng...
Sau đó, cành cạch!
Cửa mở.
Diệp Đồng Đồng như mộ con chuột lớn, kinh ngạc ngẩng đầu lên, quai hàm vẫn tiếp tục nhai, đôi mắt tròn lớn nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
Sau đó...
‘Phốc!’
Điểm tâm trong miệng Diệp Đồng Đồng, lập tức phun hết ra, trực tiếp dính hết lên người Vệ Uy!
Nhưng vẫn may không phun đến mặt, bởi vì Vệ Uy quá cao, Diệp Đồng Đồng phun không tới ~
Diệp Đồng Đồng phun ra một lúc xong, lúc này mới nhanh chóng lấy khăn giấy, chà lâu quần áo của anh, “Ai nha, tôi không phải là cố ý. Tôi chỉ là, là quá kinh ngạc thôi!”
Nói xong, lại ngẩng đầu, “Chỉ là anh vì sao lại ở trong phòng của tôi?”
Vệ Uy nhướng mày, vẻ mặt không có chút biểu tình, “Cô vừa ăn cái gì?”
Diệp Đồng Đồng lạy ông tui ở bụi này vứt túi đồ ăn vặt ra phía sau, “Chưa ăn gì cả!”
Bởi vì nghiêm túc quá mức, nói chuyện giống như thề, cho nên dùng chút lực, trong miệng còn phun ra một chút bột phấn của điểm tâm.
Vệ Uy vươn tay, “Lấy ra đây”
Lúc này Diệp Đồng Đồng mới lấy thức ăn từ phía sau tới, Vệ Uy duỗi tay bắt lấy, “Lưu lại hai miếng cho tôi nha!”
Diệp Đồng Đồng kinh hô.
Vệ Uy không rên một tiếng, cầm lấy túi bước ra khỏi biệt thư.
“Lưu lại một khối cũng được!” Diệp Đồng Đồng đi theo phía sau anh, lải nhải nỉ non.
Vệ Uy tiếp tục không để ý tới.
Diệp Đồng Đồng sờ sờ bụng của mình, “Lưu lại nửa khối cũng được nha. Tôi cam đoan không ăn, tôi chỉ liếm một chút thôi...” (Tịnh: Nói mà thấy thương quạ >_<)
Vệ Uy:...
Dưới ánh mắt bi phẫn của Diệp Đồng Đồng, Vệ Uy ném toàn bộ điểm tâm vào sọt rác.
Diệp Đồng Đồng ‘vèo’ một tiếng bay thẳng về phía sọt rác.
Cũng may Vệ Uy đúng lúc túm chặt cô, nếu không hậu quả thực không dám tưởng tượng!
Diệp Đồng Đồng nhìn đống thức ăn an vị trong sọt rác, “ Hu hu, sao anh lại lãng phí như vậy. Anh có biết làm ra thức ăn vất vả như thế nào không!”
Vệ Uy không để ý đến chỉ trích xách theo cổ áo của cô, ném Diệp Đồng Đồng đang lải nhải lên sô pha, sau đó thu dọn tốt túi rác, ném ra ngoài cửa.
Lại quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt đáng thương hề hề của Diệp Đồng Đồng, nằm bò trên sô pha vươn tay về phía anh, “Anh hùng, lưu cho tôi một miếng thôi a...!”
Bộ dáng kia, miệng nhỏ đỏ bừng, mắt to long lanh, khiến Vệ Uy nhìn đến mức miệng khô lưỡi khô.
Anh nhìn nhìn Diệp Đồng Đồng, đột nhiên xoay người, cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài. ‘Rầm’ một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Diệp Đồng Đồng:...
Diệp Đồng Đồng:...!!!
Diệp Đồng Đồng đột nhiên nhảy dựng lên từ ghế sô pha, chạy đến cửa liền nhìn thấy Vệ Uy đã lái xe đi rồi.
Cô nhanh chóng mở cửa phòng chạy ra bên ngoài xem, liền nhìn thấy... túi rác cũng đã bị mang đi.
Diệp Đồng Đồng:...
Bên này, An Mộc đã về tới nhà,
Vừa bước vào nhà, liền nhận được điện thoại của Diệp Đồng Đồng, “Nếu tớ chọc Vệ Uy tức giận thì phải làm sao bây giờ?”
An Mộc:...
“Anh ta có thể để tớ chết đói hay không?!”
“Anh ta mang kem sầu riêng của tớ đi rồi!”
“Hu hu, anh ta còn bày sắc mặt ra cho tớ xem nữa!”
An Mộc quyết đoán tắt điện thoại.
Diệp Đồng Đồng:.... Có còn nghĩ đến tình chị em nữa không vậy!
An Mộc thấy Phong Kiêu vẫn chưa trở về, liền cầm Ipad xem một chút tin tức giải trí. Đầu đề liền hấp dẫn lực chú ý của cô: Giải trí Tinh Huy đầu tư bộ phim [Chuyện Cũ Của Năm Người], Hạ Thiên đảm nhiệm vai chính!!