Editor: Tuna
An Mộc nhịn không được cười khổ, quả nhiên minh tinh, vội hơn cả chó chộp xương!
Cô đi đến phòng bếp, pha một tách trà hoa nhài.
Thời điểm Diệp Đồng Đồng gọi đến, An Mộc đang lúc uống trà.
“Cậu đang uống cái gì a?!”
An Mộc:……
Cô đối với trình độ mẫn cảm của cô ấy đã quá quen thuộc, bình tĩnh trả lời vấn đề này:
“Trà.”
“Ngon không?”
An Mộc:……
“Cậu cũng đã uống qua rồi mà.”
“Ừ, đúng vậy, nếu trong trà có thêm chút đường hoặc chút mật ong, sẽ càng ngon hơn, còn nữa nha, nếu mà phối với một miếng Tiramisu, thì cuộc sống còn gì hơn thế nữa!”
An Mộc:……
“Ực ~” đối diện đột nhiên truyền đến thanh âm kỳ quái.
An Mộc tò mò dò hỏi:
“Cậu đang ăn cái gì đó?”
“Không có gì.”
Diệp Đồng Đồng thở dài:
“Tớ đang nuốt nước miếng.”
An Mộc:……
Vì không để cho cô ngốc kia tiếp tục thèm thuồng nên cô quyết đoán dời đi đề tài:
“Cậu gọi cho tớ làm gì?”
“Nga, hôm qua cậu nói Vệ thư kí không có khả năng làm người đại diện cho tớ, nhưng mà hôm nay tớ được thông báo là, người đại diện của tớ lại là Vệ thư kí a!”
An Mộc kinh ngạc:
“Cái gì? Thật hay giả vậy!”
“Đương nhiên là thật.”
Diệp Đồng Đồng nói lời này, đột nhiên nghĩ tới cái gì:
“Boss có ở đó sao?”
“Anh ấy đi làm rồi, lúc này hẳn là phải đến công ty rồi.”
“Ừm, Boss đại nhân thật là soái khí, không chỉ có lớn lên đẹp trai, hơn nữa tính cách cũng siêu cấp tốt, săn sóc nhân viên, quả thực là ông chủ tốt nhất, không gì sánh nổi!”
An Mộc:……
“Tớ đã nói là anh ấy không ở đây.”
“Tớ biết a.”
Diệp Đồng Đồng nhẹ nhàng thở ra, thập phần trấn định mở miệng:
“Vừa rồi Boss mới đi ngang qua chổ tớ.”
An Mộc:……
“Không có việc gì thì tớ cúp máy đây.”
Tiếp theo liền ngắt điện thoại, Diệp Đồng Đồng ở công ty nghe được thanh âm đô đô bên trong, tức khắc nắm chặt nắm tay, ô ô, đồ không biết thương yêu chị em! Mộc Mộc dám cúp điện thoại của cô a!
Diệp Đồng Đồng tỏ vẻ thực bị thương, thực đáng giá ăn một khối Tiramisu tới an ủi tâm hồn bản thân!
Đúng, chính là như vậy!
Diệp Đồng Đồng đi về hướng phòng trà, mới vừa đi hai bước đã bị một thân hình cao lớn đứng sừng sững chắn trước mặt.
Vệ Uy vẻ mặt mặt không biểu tình, mặt than lạnh lùng:
“Em muốn đi đâu?”
Diệp Đồng Đồng chớp chớp đôi mắt to:
“Em đi ăn một chút.”
Vệ Uy phẩy phẩy đồ trên tay:
“Em năm ngày sau có một buổi thử vai, bộ không muốn đóng phim nữa sao?”
Diệp Đồng Đồng:……
Vệ Uy đem đồ vật trong tay đưa cho cô:
“Bởi vì anh chỉ phụ trách một mình em, cho nên trợ lý sinh hoạt gì đó đều không cần, anh sẽ giúp em làm.”
Anh đem một tờ giấy ghi địa chỉ của biệt thự cho Diệp Đồng Đồng:
“Hôm nay chuyển nhà trước đã, anh sẽ phụ trách đưa em qua đó, chờ đến buổi tối không có việc gì, anh sẽ rời đi.”
Diệp Đồng Đồng nhìn thấy căn biệt thự kia, là một cái biệt thự ba tầng, lập tức kinh ngạc:
“Thì ra nghệ sĩ trong công ty chúng ta đều sống tốt như vậy?! Trách không được là công ty lớn!”
Vệ Uy nhìn cô một cái, không có giải thích.
Lời này nếu là để Lưu Kiếm nghe được, phỏng chừng muốn đấm ngực dậm chân!
Biệt thự này, rõ ràng là tài sản riêng của Vệ thư kí có được không!
Vệ Uy tiến lên phía trước vài bước, sau đó quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Đồng Đồng đã ngoan ngoãn chạy theo bên người mình, trán toát đầy mồ hôi, bước chân của anh, không tự giác mà chậm rãi lại.
Hai người vào hầm đổ xe, sau đó Diệp Đồng Đồng báo địa chỉ nhà, hai người đến đó, đơn giản thu thập một chút, liền mang theo Diệp Đồng Đồng dọn tới rồi nhà mới.