Editor: Tuna
Bên kia, tiếp tục nấu cơm, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ ăn tối hôm nay.
An Mộc làm một đĩa tôm rang, một đĩa cá kho, cùng một đĩa nấm xào rau xanh.
Ba cái đồ ăn nhìn qua sắc hương vị đều toàn, cơm cũng nóng hôi hổi chưng hảo, chờ đến khi làm xong đồ ăn, nhìn thời gian, đã 7 giờ.
Nhưng mà lúc này Phong Kiêu cũng chưa có tới.
An Mộc tức khắc sửng sốt, lúc này mới hiểu được.
Ai nha nha người ta căn bản là không có ở cùng cô!
Phong Kiêu cũng không có gọi điện thoại nói muốn đến đây a!
Cô cầm di động, có chút do dự, gọi điện thoại mời anh thì có kỳ cục quá không?
Nhưng mình thật vất vả mới ra vẻ hiền tuệ một lần, cũng không thể để đống thức ăn này trôi về biển Đông đi?
Mặc kệ!
Thành quả lao động của mình là quan trọng nhất.
Chủ yếu chính là, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ tiến vào hàng ngũ minh tinh.
Trước kia Ngôn Phi Thần cho cô đi làm quảng cáo, là do thiếu thốn doanh thu, nhưng hiện tại rõ ràng không được, nói cách khác, về sau hằng ngày cô cùng Phong Kiêu có khả năng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Nghĩ đến đây, liền quăng cái ngượng ngùng gì đó đến sao hỏa đi.
Cô gọi điện thoại cho Phong Kiêu, đối phương rất nhanh nghe máy.
“Anh đang ở đâu đó?”
An Mộc hỏi trước.
Phong Kiêu dừng một chút:
“Công ty.”
“A, tối nay anh đi đâu nghỉ ngơi a?”
“Có chút vội, hôm nay buổi tối chắc anh vẫn ở đây, ngoan nha ~”
Khuôn mặt nhỏ của An Mộc lập tức liền suy sụp, thở dài, gật gật đầu:
“Ừ.”
Treo điện thoại, nhìn ba mặn một canh trên bàn, cô cảm thấy thật là…… Quá lãng phí!
Đúng lúc này, di động đột nhiên vang, nhìn nhìn, phát hiện là của Đặng Hi Thần.
Cô lập tức nghe, thanh âm đối phương thực u oán:
“Tiểu Mộc Mộc, có phải con đã đem mẹ quên ở đâu rồi đúng không, tại sao lại không gọi cho mẹ?”
An Mộc:……!! Cô vừa mới dọn đến đây hai ngày!
An Mộc tươi cười như hoa:
“Bác gái, con cũng vừa định gọi điện cho người a.”
“Thật không? Có phải con muốn mời mẹ đến nhà mới không?”
An Mộc:…… “Đúng ạ.”
“Tốt, mẹ cũng định đến, tôi nay mẹ con mình có thể cùng nằm tâm sự với nhau.”
An Mộc:…… “Dạ, lúc chiều con cũng có làm cơm, con chờ người tới ăn nha.”
“Ừ, ai, Tiêu Mộc Mộc, con biết thằng nhóc thúi kia đang ở đâu không? Nó có dây dưa với con hay không? Ngươi dọn đi rồi, nó cũng dứt khoát không trở về nhà!”
An Mộc:…… “Con không biết.”
Đây đúng là trợn mắt nói dối, quả nhiên là không nên!
“Thật sự không ở chỗ con sao?”
“Thật không có ạ!”
Thanh âm quả thực là không nhịn được càng chột dạ!
“Vậy đi, giờ con ghi địa chỉ cho mẹ, bây giờ mẹ sẽ qua ngay, ước chừng nửa giờ sau sẽ đến.”
“Dạ, con sẽ gửi tin nhắn qua cho người a.”
Treo điện thoại, An Mộc liền đem tin nhắn gửi cho đối phương.
Sau đó đem điện thoại di động ném tới trên sô pha, lại đi rót nước trái cây, tính toán uống trước chờ Đặng Hi Thần.
Đang uống thì đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa.
An Mộc hơi hơi sửng sốt, nghĩ thầm Đặng Hi Thần tới cũng có chút quá nhanh đi!
Cô đi đến cửa nhìn thấu qua mắt mèo, đôi mắt tức khắc sáng ngời lên!
Người đứng ở bên ngoài, thế nhưng là Phong Kiêu!
Cô nhanh chóng mở cửa, đem Phong Kiêu đón vào!
Phong Kiêu hai tay đặt ở sau người, vừa tiến đến, liền giống như làm ảo thuật, móc ra một bó hoa bách hợp đưa cho An Mộc.
An Mộc đôi mắt cong cong, cười đến không thấy được mặt trời:
“Cho em à?”
Phong Kiêu nhướng mày:
“Ân, công ty phát, anh thuận tay đem đến, choêm cắm chơi.”
Tuy lời nói là như vậy, nhưng An Mộc liếc qua, liền nhìn thấy tên tiệm hoa in trên bìa là của cửa hàng bán hoa dưới lầu a.