Editor: Ngạn Tịnh.
Ngày hôm sau, lúc An Mộc tỉnh lại, đã là 9 giờ sáng.
Thân là nghệ nhân, là không cần giờ làm cố định. Nhưng hôm nay đã hẹn sẽ hội hợp với Ngôn Phi Thần ở FAE, bởi vì tiếng hô trên mạng quá lớn, để cho Đường Hạ trở về. Lúc này còn không ra đáp lại, cũng thật là rụt rè quá mức.
Cho nên kỳ nghỉ hai tháng của Ngôn Phi Thần, cũng bị hoãn lại.
Cô rời giường, sau khi mặc quần áo xong, Diệp Đồng Đồng liền gọi điện thoại đến, giọng nói rất vui vẻm “Mộc Mộc cậu ở lầu mấy? Tớ vừa tới FAE, đi tìm cậu ngay đây!”
An Mộc hữu khí vô lực mở miệng, “Tớ vừa mới rời giường”
Đối diện trầm mặc một chút, tiếp theo lại là cao đề- xi- ben hô lớn: “Boss vĩ đại, buổi sáng tốt lành! Đêm qua Boss đại nhân khẳng định đặc biệt uy vũ khí phách...”
An Mộc:... “Anh ấy không ở bên cạnh tớ”
“... Vậy sao cậu không nói sớm” Diệp Đồng Đồng oán trách một tiếng.
An Mộc rửa mặt, đánh răng xong, lấy một hộp sữa bò từ tủ lạnh ra hâm nóng một chút.
Lò vi sóng ‘ting’ một tiếng, bưng lên uống một ngụm.
“Cậu đang uống cái gì vậy?”
An Mộc:...!!! Cái này cũng có thể nghe được luôn sao?! “Sữa bò!”
“Hu hu, khẳng định rất ngon, tớ chỉ có thể uống một hộp sữa bò nhỏ!” Diệp Đồng Đồng bi phẫn mở miệng.
An Mộc:... “Có muốn tớ mang một lọ cho cậu không?”
Diệp Đồng Đồng trầm mặc một chút, “... Không được, tớ đang giảm béo!”
“... Ăn no mới có sức giảm béo, có đúng không?”
“Cậu nói quá đúng!” Diệp Đồng Đồng rất nghiêm túc mở miệng, “Vậy mang một lọ đến cho tớ đi!”
An Mộc:.... Đây chính là quyết tâm giảm béo của cậu đấy à!!
An Mộc cắn một ngụm bánh mì.
“Cậu đang ăn cái gì ấy?”
“Bánh mì”
“Là bánh mì dừa sao?”
An Mộc:... Cái này cũng có thể ngửi thấy?
Diệp Đồng Đồng đáng thương hề hề mở miệng, “Tớ chỉ có thể ăn ngũ cốc! Huhuhu”
Lúc này An Mộc cũng không ngoan ngoãn nói mang đi cho cô.
Diệp Đồng Đồng sau này phải đi con đường điện ảnh, lúc quay phim lên kính béo mười cân, gương mặt phì như trẻ con kia của cô, lên kính phỏng chừng liền thành tiểu mập mạp. Cho nên đích xác, hẳn là, cực kỳ yêu cầu, giảm béo!!
Cô không mở miệng, Diệp Đồng Đồng liền thảo phạt cô, “Cậu không có tình cảm chị em! Thế nhưng không mang cho tớ!”
An Mộc:...
An Mộc buông bánh mì xuống, “Cậu đã ở công ty? Vậy cậu cứ đi trước ký hợp đồng. Tớ ăn xong liền đi, trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm”
“Ăn bữa tiệc lớn sao?”
“Cậu có thể chứ?”
“Cậu cái tên xấu xa này!”
“Hhaha!”
Tắt điện thoại, An Mộc nhanh chóng giải quyết cho xong bữa sáng, sau đó xuống lầu, đến bãi đổ xe ngầm. Chiếc Audi màu đen Phong Kiêu chuẩn bị cho cô, tài xế kiêm bảo tiêu Âu Dương Sát Sát đã sớm đứng chờ, ngáp xong lại mở miệng, “Cô nên học lái xe, tôi chỉ là bảo tiêu!”
An Mộc mở miệng, “Nhưng Phong Kiêu vẫn đưa tiền lương tài xế cho cô mà!”
Âu Dương Sát Sát trắng mắt liếc nhìn cô, “Tôi là người thiếu tiền như vậy sao?”
An Mộc:...
Tới công ty, An Mộc trực tiếp lên lầu. Ngôn Phi Thần nhận chức sớm hơn cô, đã chuẩn bị chờ cô ở văn phòng.
Thấy cô bước vào, Ngôn Phi Thần cười cười nhìn cô, “Cô có thể mở công năng của Weibo. Hơn nữa, có thể công bố một tin Weibo”
Vì thế ngày này, Weibo của Đường Hạ bị phong bế nửa tháng, rốt cuộc lại lần nữa mở ra.
Phát lên một bức ảnh Đường Hạ mặc váy trắng, đứng trong bụi cỏ. Phía sau ánh mặt trời chiếu đến camera, càng phụ trợ khiến cô càng thêm mông lung lại mỹ lên.
Đối với bức ảnh này, cô chỉ kèm theo bốn chữ: Tôi đã trở về.
Tin Weibo này vừa phát ra, nháy mắt liền khiến cho dân mạng trở nên điên cuồng.