Editor: Tuna
Hoàng Khải vốn là cũng không hy vọng gì nhiều, nhưng đột nhiên ánh mắt của ông ta hiện lên hứng thú mảnh liệt.
Trước mắt là An Mộc đang đơn bạc đứng đó, nhè nhẹ run rẩy.
Minh Uyên mở miệng, âm thành lạnh lẽo tựa như đến từ Cửu Trọng Thiên cung:
“ Đông Hoa, từ khi lên núi đến nay ngươi chưa bao giờ phạm phải cung quy, nói cho vi sư nghe, tại sao hôm nay lại xuống núi?”
Đông Hoa vẫn cúi đầu như cũ, thậm chí không dám nhìn tới đôi mắt của Minh Uyên, cô nắm chặt tay thành hai nắm đấm, bộ dáng tuy rằng nhỏ yếu nhưng lại rất cố chấp.
Nữa ngày sau thanh âm của nàng mới truyền tới:
“ Sư, sư phó, con, con là thèm hồ lô ngào đường ở nhân gian, cho nên, cho nên là….”
Thanh âm của cô ru không thành tiếng. Đôi tay nắm chặt lộ rõ vẻ khẩn trương.
Biểu diễn hình thể như vậy cũng không có gì đặc biệt, vừa rồi Bạch Ngọc Khiết cũng làm như vậy.
Chính là Hoàng Khải lại cảm thấy lúc Bạch Ngọc Khiết thể hiện, ông liền biết là diễn kịch, nhưng khi An Mộc làm động tác này, ông lại cảm thấy có phần đau lòng.
Rõ ràng, An Mộc so với Bạch Ngọc Khiết còn cao tay hơn, nhưng loại tâm tình khiếp nhược này làm thế nào mà nuôi được?
Sau đó Hoàng Khải đả hiểu.
Bạch Ngọc Khiết năm nay đã hai ba hai bốn, thuộc về dạng phụ nữ đã phát triển hoàn toàn rồi, con An Mộc, năm nay mới mười tám, thân hình mỏng manh, đóng vai thiếu nữ đúng là hợp tình hợp lý!
Ánh mắt Hoàng Khải có chút u mê, a, nếu như An Mộc thật sự có bản lĩnh đó như vậy Bạch Ngọc Khiết sẽ bớt việc.
Nhưng tiếp theo Hoàng Khải đã phải lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng được!
Minh Uyên tiếp tục nói:
“ Đông Hoa, thật sự là như thế sao?”
Nghe thấy thế, An Mộc vốn vẫn đang cúi đầu đột nhiên lại ngẩng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra sự khẩn trương, trong ánh mắt mang theo tia bất an cùng khủng hoảng nhưng nếu tinh tế quan sát thì sẽ thấy còn có chút ủy khuất bang hoàng, thậm chí ánh mắt khi nhìn Minh Uyên còn mang theo loại lưu luyến nồng nhiệt, tất cả những tâm tư phức tạp đó hội lại một điểm, quay cuồng mà phát ra.
Tiếp sau đó, cô lại bình tĩnh, trong mắt chỉ còn lại kiến quyết.
Đông Hoa cắn môi, không dám nhìn vào mắt Minh Uyên, nàng cúi đầu:
“ Sư phó, đều là thật.”
Bộ dáng kia, tuy mọi người đều biết là nàng nói dối nhưng lại không muốn chọc thủng lời nói dối đó, như vậy liền buông tha cho nàng.
Cô gái này, có đôi mắt rất cuốn hút!
Mắt Hoàng Khải đều sang cả lên.
Thanh âm của Minh Uyên vẫn lạnh băng như củ, không nặng cũng không nhẹ:
“ Đông Hoa, ngươi nói dối!”
Minh Uyên lúc này làm cho nhân viên hậu trường nhịn không được oán trách lên.
Đúng là quá vô tình a!
Đông Hoa cú đầu, nhưng cặp mắt kia lại lộ ra nét bướng bỉnh.
Một chốc sau, Minh uyên tiếp tục nói:
“ Nếu đã như thế, ta sẽ phạt ngươi đóng cửa ăn năng ở Thiên Cơ các ba tháng.”
Thiên cơ các là nơi trữ sách, ở trong đó sám hối ba tháng?
Đây rõ ràng là giúp nàng học tập a! Tuy rằng Minh Uyên rất lạnh lùng nhưng lời nói ra đều là để bảo hộ ho đồ đệ của mình a.
Đông Hoa ngẩng đầu lên sung sướng nhìn về phía sư phó, người mà nàng vẫn luôn ngưỡng mộ.
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ, chính mình ăn chút khổ cũng không sao, nhưng sư phó từ trước đến nay là người công chính liêm minh, bây giờ làm vậy có khi nào sẽ bị nói là lấy công làm tư không?
Đông hoa rối rắm cuối cùng quỳ thật sâu xuống đất, bộ dáng làm cho mọi người đều động lòng:
“ Sư phó, đệ tử sai rồi, xin sư phó trừng phạt con đến núi Tuyết Sơn đóng cửa ăn năng!”