Editor: Ngạn Tịnh.
Nhưng cho dù giá lại thấp hơn nữa, anh cũng sẽ không mua bán lỗ vốn. Tiền các anh em bán mạng đổi lấy, cho dù thế nào cũng phải lấy bằng được.
Chỉ là so ra nếu mua bán trực tiếp ở nước F sẽ tiện nghi hơn rất nhiều.
Đối với chuyện này, thật ra anh em phía dưới vẫn luôn rất bất mãn, cảm thấy rõ ràng có thể trực tiếp đưa đến nước F bán lấy tiền, lại cố tình phải đi vòng một chuyến qua Hoa Hạ.
Nhưng Phong Kiêu chỉ dùng một câu nói duy nhất ngăn chặn bất mãn của bọn họ.
Quốc cường, dân cường.
Cho dù bọn họ hoạt động ở nước ngoài, nhưng nhà của bọn họ, đều ở trong nước.
Người thân của bọn họ, đều ở trong nước.
Nhìn thấy FAH chiến lửa bay tán loạn, tất cả mọi người đều hiểu rõ. Còn không phải bởi vì nước M coi trọng tài nguyên quốc gia của đối phương, mà FAH giá trị vũ lực quá yếu, cho nên mới có thể bị khi dễ sao?
Hoa Hạ ngày càng cường đại, bọn họ ở bên ngoài, trên mặt cũng thêm vài phần ánh sáng! Hơn nữa, người thân trong nước, cuộc sống cũng có thể gió êm sóng lặng.
Cho nên, các anh em phía dưới lập tức tỏ vẻ không có ý kiến.
Mà Long Kình Thiên cùng Duật Cảnh Viêm trải qua một phen suy tính, biết giá cả bọn họ đưa ra một chút cũng không quý.
Huống hồ hai người họ cảm thấy, Phong Kiêu tuy làm việc theo phong cách Mafia, nhưng làm người rất biết nói đến nghĩa khí, hơn nữa nhân cách thập phần có mị lực, cho nên vẫn luôn vui sướng hợp tác với anh.
Thẳng đến khoảng thời gian trước, lãnh đạo cấp cao Hoa Hạ thế nhưng bắt đầu thu mua súng ống đạn dược từ bên thứ ba!
Băng Mafia Bố Nếu Á cùng băng Mafia Cô Lang liên hợp chèn ép súng ống đạn dược của bọn họ, chính là vì kéo dài thời gian.
Giới quân đội của Hoa Hạ, cũng xuất hiện dao động.
Có một thế lực khác cắm vào quân đội, cho rằng Long Kình Thiên cùng Duật Cảnh Viêm, liên kết với Phong Kiêu, kiếm lời ở giữa.
Vì thế liền lựa chọn súng ống đạn dược của Mafia Cô Lang.
Đối với chuyện này, Long Kình Thiên cùng Duật Cảnh Viêm đều bảo trì trầm mặc, quyết định để bọn họ tự vả mặt mình!
Phong Kiêu nhận thấy được, cũng tương kế tựu kế, tự mình chạy đến Bố Nếu Á.
Các anh em cấp dưới của Phong kiêu đều cảm thấy đã chịu vũ nhục, sôi nổi bỏ gánh không làm, tỏ vẻ ông đây cũng không phải hạ tiện, chẳng lẽ phải cầu xin lấy lòng các người?
Mà trong nước, quân giới phát hiện một số vật mua vào đều là thứ phẩm. Thậm chí có vài tên quân nhân lúc sử dụng vũ khí mới, liền xảy ra vụ nổ mạnh. Lúc này bọn họ mới tín nhiệm Long Kình Thiên cùng Duật Cảnh Viêm.
Nhưng vẫn như cũ tính toán vòng qua hai người kia, vì thế đơn độc liên hệ với Phong Kiêu. Bọn họ tỏ vẻ nguyện ý lấy giá vốn tiếp tục mua súng ống đạn dược.
Đây quả thực là vũ nhục Phong Kiêu!
Cho nên Phong Kiêu để Vệ Uy lấy cớ là mình đang ở nước ngoài, liên tiếp từ chối đối phương. Hơn nữa còn tỏ vẻ, đống súng ống đạn dược này lưu ở nước ngoài quá lâu, cho nên giá cả, sẽ tặng thêm 50% so với trước đó.
Phải biết rằng súng ống đạn dược có giá rất cao, tặng thêm 50%, đây chính là ý tứ không muốn hợp tác!
Đám người trong quân đội giận dữ, buông lời tàn nhẫn nói, tao không mua!
Mọi chuyện liền lạnh nhạt xuống.
Hiện tại Phong Kiêu và người trong nước, vẫn đang trong thế giằng co!
Cho nên lúc này, nếu Phong Kiêu chủ động liên hệ Long Kình Thiên, đó chính là kém cỏi.
Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, hiển nhiên đối phương cũng không chủ động gọi cho anh. Hai bên đều trong thời kỳ lãnh đạm.
Vệ Uy có chút tức giận. Lúc trước cầu thiếu gia bán súng ống đạn dược cho bọn họ chính là hắn, nhưng hiện tại thế nhưng vô thanh vô tức như vậy, Long Kình Thiên cũng thật đủ trầm ổn!
Nhưng cố tình, súng ống đạn dược của lão đại, thế nhưng còn mỗi lần đều lưu lại một nửa cho bọn họ. Hiện tại cứ bỏ ở nhà kho, chẳng lẽ còn phải chờ đến mốc meo?
Vệ Uy không cao hứng, cũng không ngăn được Phong Kiêu gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh liền thông.
“A lô? Long lão đại?”
Đối diện là Long Kình Thiên, giọng nói nghe vào cực kỳ trầm thấp, ngắn gọn lại mang theo bề nghễ của người ở trên cao. “Phong lão đại, thực xin lỗi, gần đây bận quá!”