Editor: Quỷ Quỷ
Âu Dương Sát Sát vỗ hai tay, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc như dao quét về phía Hạ Tâm Băng, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn!
Hạ Tâm Băng sợ ngây người, nhưng rất nhanh đã bừng tỉnh, chỉ vào Âu Dương Sát Sát nói, “Cô cũng dám tấn công tôi! Tôi sẽ bảo luật sư của tôi kiện cô!”
Âu Dương Sát Sát còn muốn nói gì đó, An Mộc đã tiến tới trước, cười lạnh nói, “Bà Hạ, tôi nghĩ bà hiểu lầm rồi, rõ ràng người tấn công tôi là bà, vệ sĩ của tôi chỉ đang làm đúng với trách nhiệm của cô ấy thôi.”
Hạ Tâm Băng lập tức trút lửa giận lên người An Mộc, “Đồ bất hiếu! Đầu tiên cô khiến gia đình nuổi dưỡng cô phá sản, giờ còn ép chết em gái cô, sắp tới cô muốn làm tôi tức chết có phải không?”
Khiến gia đình nuỗi dưỡng phá sản?
Ép chết em gái?
Còn muốn làm bà ta tức chết?
An Mộc kinh ngạc nhướng mày, trái tim lạnh giá.
Phải có bao nhiêu oán hận, bao nhiêu tài năng mới thốt ra được những lời này trước công chúng, bà ta rõ ràng muốn sự nghiệp của mình bị hủy diệt triệt để!
An Mộc siết chặt nắm tay, tiến lên một bước, “Bà nói cái gì?”
Hạ Tâm Băng âm ngoan nhìn cô chằm chằm, “Phẩm Trúc chết rồi, cô vui lắm đúng không? Vì cô sẽ không phải quyên thận nữa! Tuổi còn nhỏ mà tâm tư độc ác, làm gia đình nuổi dưỡng cô khuynh gia bại sản, giờ còn phá hoại gia đình nhà người ta, mà cô vẫn còn mặt dày tươm tất xinh đẹp ở đây làm minh tinh! Đồ tâm lang cẩu phế, lấy oán báo ơn!”
Giọng nói An Mộc trở nên rét lạnh, “Phí Phẩm Trúc đã chết, có liên quan gì đến tôi? Bác sĩ đã sớm xác nhận, thân của tôi và Thính Âm vốn không hề tương thích! Phí Phẩm Trúc bị tai nạn chết, chẳng lẽ là do tôi lái xe đâm phải cô bé sao?”
Cô bật cười lạnh lùng, “Bà Hạ, nếu bà còn nói năng hàm hồ, tô có thể kiện bà tội phỉ báng!”
“Cô dám!”
“Có gì mà tôi không dám?” An Mộc đứng thẳng lưng, hai nắm tay siết thật chặt, tức giận đến toàn thân run rẩy, giọng nói phát ra lại vô cùng mạnh mẽ, “Bà còn sống trong nhung lụa, là nữ chủ nhân của Tinh Huy, nhưng tôi thì không có gì cả, vua cũng thua thằng liều! Hạ Tâm Băng, nếu bà còn tiếp tục nhắm vào tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
Lời này của cô vô cùng khí thế, khiến Hạ Tâm Băng giật mình!
Nhìn ánh mắt của cô, Hạ Tâm Băng không muốn dây dưa thêm, chỉ cười lạnh khiêu khích cô, “Haha, đúng, cô không lái xe đâm Phẩm Trúc, nhưng cô chính là sát tinh trời sinh, là quỷ đòi nợ, khắc chết bao nhiêu người xung quanh cô! Người nào đến với cô đều không có kết cục tốt! Cũng bởi vì gặp phải cô, Phẩm Trúc mới bị tai nạn chết, bởi vì có cô, tôi với ba cô mới ly hôn, bởi vì có cô, ba mẹ cô mới bị tai nạn xe chết…”
“Chát!”
Một cái tát vang dội khắp đại sảnh, khiến Hạ Tâm Băng im bặt.
Mọi người vốn kinh ngạc đến đờ cả người, nay còn cảm thấy sốc hơn, không tin nổi nhìn An Mộc.
Bàn tay An Mộc siết chặt thành nắm đấm, nhìn dấu bàn tay mình trên mặt Hạ Tâm Băng, không hề có lấy nửa tia hối hận.
Ba mẹ chết đi là vết sẹo vĩnh viễn trong lòng cô, là giới hạn cuối cùng của cô.
Hạ Tâm Băng dám đụng tới giới hạn này, có bị truyền thông công kích, cô cũng sẽ không để yên cho bà ta.
Huông hồ, cái tát này cô đã muốn cho bà ta từ rất lâu rồi!
An Mộc nhìn bà cười nhạt, “Bà mà là người thân của tôi sao? Bà mà là mẹ tôi sao? Hạ Tâm Băng, từ hôm nay trỏ đi, mẹ con chúng ta, đoạn tuyệt từ đây!”
“Sau này, bà sẽ không bao giờ có tư cách để giáo huấn tôi!”
“Theo pháp luật, chỉ có duy nhất Đường Hoa mới là mẹ tôi!”