Editor: Quỷ Quỷ
Phí Phẩm Trúc bị mắng liền ngây ngẩn cả người.
Trước kia nghe Hạ Tâm Băng mắng chửi An Mộc, còn cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng tới bây giờ lại không ngờ lại có một ngày cô bị mắng chửi y như vậy.
Phí Phẩm Trúc chỉ cảm thấy trái tim mình bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến cô đau đớn đến không thở nổi!
Dù sao cũng là một đứa trẻ, lại là công chúa của nhà họ Phí, sao chịu nổi sự uất ức này?
Phí Phẩm Trúc đứng thẳng trên giường, “Mẹ mắng ai là nghiệt chủng? Con còn lâu mới là nghiệt chủng! Dựa vào cái gì mà con phải quyên thận cho nó? Từ khi sinh ra nó đã đoạt mấy bao nhiêu tình yêu của ba mẹ! Mỗi ngày mẹ và ba chỉ biết quan tâm Thính Âm thế này Thính Âm thế kia, ba mẹ đã bao giờ nghĩ đến con chưa?”
Hạ Tâm Băng không ngờ con gái vẫn còn già mồm như vậy, “Sao con dám nói chuyện với mẹ như vậy? Là mẹ dạy con thái độ như vậy sao? Ba mẹ đã làm gì con, để mặc con đói khát sao? Không cho con quần áo mặc sao? Bên ngooài có biết bao nhiều đứa trẻ không có cơm ăn áo mặc, bao nhiêu người ngưỡng mộ con còn không hết, vậy mà còn không biết đủ!
Phí Phẩm Trúc gào lên,”Con không cần ăn không cần mặc! Con chỉ muốn ba mẹ làm bạn với con! Hai người ngày nào tan làm cũng chỉ vây quanh Thính Âm, có bao giờ quan tâm đến con chưa? Nó sinh bệnh thì đã làm sao? Con khỏe mạnh thì không xứng đáng được ba mẹ quan tâm sao? Dựa vào cái gì mà miếng ngon con đều phải chia cho nó trước?”
Hạ Tâm Băng thực sự cảm thấy Phí Phẩm Trúc thật bất trị.
Bà ngày bé từng lớn lên cùng vài đứa trẻ, đạo lý lớn nhường nhịn bé không phải là một trong những truyền thống đạo đức của Hoa Hạ sao?
Vì sao Phí Phẩm Trúc lại thành cái dạng này?
“Nó là em gái con!”
“Con không muốn có em gái như nó! Có lúc con muốn nó chết quách đi cho rồi!”
“Chát!”
Hạ Tâm Băng thực sự bị chọc điên lên, một cái tát rơi xuống mặt của Phí Phẩm Trúc.
Phí Phẩm Trúc lập tức im bặt.
Ôm lấy mặt mình không thể tin nổi nhìn Hạ Tâm Băng, trong mắt đầy hận ý cùng sự không cam lòng, ánh mắt như vậy khiến Hạ Tâm Băng sửng sốt, sau đó bà bị đẩy sang một bên, Phí Phẩm Trúc chạy vọt ra ngoài.
“Con chán ghét mẹ, con sẽ hận mẹ đến chết!”
Hạ Tâm Băng nghe thấy, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của con bé, lập tức giận dữ sôi trào.
Trợ lý bên ngoài lên tiếng, “Hạ tổng, có cần…”
“Không cần đuổi theo nói! Để cho nó đi đi! Để xem nó không được ba mẹ che chở thì sẽ sống sót như thế nào!”
Trợ lý liền dừng bước.
*
Nhà họ Phong.
An Mộc không đi xe, đi bộ bên ngooài một lát, đột nhiên muốn làm tình báo bí mật, đi vào biệt thự của Phong Kiêu.
Tuy ban nãy đi trên đường đã được nghe nói hành vi khí phách của mẹ chồng tương lai, nhưng vừa mới vào nhà đã bị hình ảnh quần áo la liệt khắp phòng làm cho kinh hãi!
Đây là muốn mở cửa hàng quần áo hay sao?
Sau đó liền thấy Đặng Thần đang ngồi cười tít mắt trên ghế sô pha, ngoắc tay với An Mộc, “Tiểu Mộc Mộc, hôm nay mẹ đã trả thù cho con rồi!”
An Mộc:…
An Mộc vừa mới vào cửa, Phong Kiêu cũng vừa bước vào.
Nhìn quần áo đầy phòng, mày cũng không nhăn đến một cái, bắt đầu đổi giày cởi áo, sau đó liền nghe thấy Đặng Hi Thần thở dài, “Ài, mua sắm đống này, xem như một năm tiền tiêu vặt của mẹ đều đi tong rồi.”
Trong phòng không ai nói gì.
Đặng Hi Thần lại thở dài, “Tương lai 11 tháng tới không có tiền tiêu rồi.”
Phong Hầu vừa muốn mở miêng Đặng Hi Thần liền dẫm lên chân ông một cái, Phong Hầu đau quá nhếch miệng, đón trọn cái liếc mắt của Đặng Hi Thần, Phong Hầu lập tức ngậm miệng.