Editor: Cà Chua.
An Mộc nhìn, thiếu chút nữa tròng mắt rơi ra ngoài!
Người trước mắt chính là ông Phong sao?!
Đến bây giờ cô còn nhớ rõ, ông Phong đi tới chung cư, lúc nói chuyện cùng Phong Kiêu, một điều ba hai điều con thế nào……
Đây có phải là hồn phách rời từ người ông Phong mà đứng ở đây không?
Trong lúc An Mộc đang kinh ngạc, nhìn thấy sắc mặt Phong Kiêu vô cùng thản nhiên, liền ho khan một tiếng, nhắc nhở hai người trong phòng rằng có người tới!
Bố chồng tương lai đang ở trước mặt mà lại trong tình cảnh này, sau này biết để mặt mũi vào đâu đây!
An Mộc là người tốt.
Ho khan một tiếng như vậy, Phong Hầu đang khom lưng đột nhiên thẳng lưng lên, quay đầu nhìn hai người đang tiến vào, tầm mắt bất mãn xẹt qua người An Mộc, cuối cùng dừng lại trên người Phong Kiêu.
Giây tiếp theo lại trở nên giận dữ, nhìn Phong Kiêu, hét lớn:”Nhãi ranh, muộn thế này rồi còn ở bên ngoài lêu lổng! Mày nhìn bộ dạng mày đã thành cái gì rồi!?”
An Mộc:……ông Phong à, cách nói chuyện của người chuyển biến quá nhanh, quả là một vị thần vạn năng!
Hơn nữa, cô có thể che lỗ tai lại được không?
May mắn ngôi biệt thự này rộng, vì thế âm thanh khá vang và nhanh mất đi, khoảng cách cũng xe, nếu không, một tiếng gầm của sư tử hà đông khẳng định có thể đánh thức hàng xóm xung quanh.!
Giây tiếp theo, An Mộc phát hiện trên thế giới này tuyệt đối không có thứ đáng sợ nhất, chỉ có thứ đáng sợ hơn mà thôi.
Bởi vì, lời này của Phong Hầu vừa dứt, liền thấy Đặng Hi Thần……
Vừa rồi còn ưu nhã chuyện trò, giây tiếp theo liền đứng phắt dậy, ngẩng đầu lên, hung hăng dẫm một chân trên bàn trà, bộ dạng giống như một nữ thổ phỉ, bà dùng giọng nói bén nhọn hướng tới Phong Hầu gào to giận dữ, “Ông nói ai là nhãi ranh? Hả?! Nói cho ông biết, có ai kêu ông đến đâu?! Có thấy tôi và con tôi đang nói chuyện không? Con tôiđể ông tùy tiện động đến sao?!”
An Mộc:…..
Cô nhanh chóng túm chặt ống tay áo Phong Kiêu, như chú chim non nép vào bên người anh, ô ô, chú út à, thế giới này thật là khủng khiếp, chỉ trong một giây mà người có thể hóa sư tử một lượt sao?
An Mộc thoắt cái lại nhìn về phía Phong Hầu.
Ở trước mặt con trai và con dâu mà bị mất mặt như vậy chắc chắn sẽ tức điên.
Quả nhiên, sắc mặt Phong Hầu trở nên đỏ bừng, hai mắt trừng mở, bộ dạng kia như phác họa lại bộ dạng vừa rồi của Đặng Hi Thần.
Đặng Hi Thần có thân thế nhỏ bé như vậy, sao có thể chịu nổi.
A a a! Chẳng lẽ ông Phong muốn biểu diễn trước mặt cô một tiết mục bạo lực sao?
An Mộc tiếp tục nhìn về phía Phong Kiêu, kéo kéo ống tay áo anh, nhìn anh bằng đôi mắt cầu cứu.
Cô thực sự thích bà Phong, bà Phong không thể bị đánh được!
Nhưng Phong Kiêu lại liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hướng bước chân về phía lầu hai.
An Mộc đứng tại chỗ tâm trạng rối bời, không biết nên làm sao để bảo vệ Đặng Hi Thần, hay là nên giả bộ như không thấy gì, lên lầu cùng Phong Kiêu?
Trong lúc cô đang do dự, liền thấy sắc mặt Phong Hầu dường như biến dạng, sau một giây lại trở về bộ dạng khoan hòa, nho nhã, liếm môi cười nói, “Bà xã, nhìn bà xem, ở trước mặt con cái định không giữ mặt mũi hay sao?”
An Mộc:….được rồi, cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
An Mộc quyết đoán theo Phong Kiêu lên lầu.
Hai người khó hiểu giống nhau, đi qua mặt ông bà Phong lên lầu, tiến vào phòng ngủ, Phong Kiêu lúc này mới cảm thấy thoải mái, tiến vào buồng vệ sinh đi rửa mặt.
An Mộc theo sau anh, “Dưới lầu….Thực sự không cần xen vào sao?”
Phong Kiêu liếc cô một cái, khóe môi gợi lên chợt cười, bộ dạng giảo hoạt đầy soái khí.