Editor: Ngạn Tịnh.
An Mộc nắm chặt nắm đấm, giọng nói có chút run rẩy, “Các người đang ở bệnh viện nào?”
Hạ Tâm Băng nói tên bệnh viện ra một lần.
An Mộc giờ nói cái gì cũng nghe không vào. Cô lăn long lóc từ trên giường xuống, mở cửa phòng ngủ ra lao đi.
Dưới lầu.
Đặng Hi Thần đang giáo dục Phong Kiêu, “... Nội tâm của mỗi cô gái đều rất yếu ớt, đều phải được đặt ở trong lòng bàn tay mà sủng...”
“... Tiểu Mộc Mộc lớn lên đáng yêu như vậy, đặc biệt là cắp mắt kia, mềm mại khiến cho người thấy liền mềm nhũn trong lòng. Con sao lại tàn nhẫn giáo huấn con bé?”
Phong Kiêu dở khóc dở cười, “Mẹ, con không khi dễ cô ấy”
Đặng Hi Thần bĩu môi, “Vậy con bé khóc không phải vì con sao?”
Phong Kiêu:...
Được rồi, thật đúng là bởi vì anh.
Đặng Hi Thần hừ lạnh một tiếng, “Nói cho con biết, nếu con còn khi dễ Tiểu Mộc Mộc, mẹ liền mang con bé đi. Hừ, sau này trong cái nhà này, con nhất định phải sủng nó giống như công chúa vậy!”
Phong Kiêu:...
Phong Kiêu cảm thấy giải thích Đặng Hi Thần cũng không chịu nghe, cho nên dứt khoát ngồi im lặng ở một bên, nghe bà nói chuyện.
Nghe tai này lọt tai kia, đây là kỹ năng đã được học từ tiểu học.
Đặng Hi Thần bla bla nói nửa ngày, cuối cùng tổng kết, “Nhớ kỹ chưa?”
Phong Kiêu không mở miệng, Đặng Hi Thần vừa muốn giáo huấn ánh, cửa trong lầu liền mở. Hai người đều nhất trí ngẩng đầu, liền nhìn thấy An Mộc bộ dáng thất thố kinh hoảng xuống lầu, trước tiên xông về phía cửa.
Ý cười nơi khóe môi của Phong Kiêu thu lại, động tác nhanh chóng lẻn đến cửa, bắt lấy cánh tay của cô, “Em muốn đi đâu vậy?”
An Mộc nghe giọng nói của anh, hốc mắt lại đỏ lên, “Bệnh tình của Thính Âm nguy kịch, con bé sắp không được!”
Phong Kiêu không nói hai lời, “Anh đưa em đi”
Sau đó tím lấy cô bước lên lầu, “Nhưng trước đó em phải thay áo quần đã”
Nghe được giọng nói trầm ổn của anh, lúc này An Mộc mới cảm thấy, bản thân thất thố quá rồi.
Khi còn nhỏ không hiểu sinh bệnh rồi chết là có ý gì, cho nên lúc ba mẹ chết, cô cũng không có cảm giác gì nhiều.
Nhưng hiện tại cô đã hiểu, đây vẫn là lần đầu tiên cô trực diện với sinh tử.
Hơn nữa đối phương lại là Hạ Thính Âm ngoan ngoãn đáng yêu...
An Mộc xoa xoa mũi, thuận theo lên lầu. Sau khi thay quần áo thật tốt, liền trực tiếp ra cửa, vứt Đặng Hi Thần ở nhà.
Đặng Hi Thần:...
-----
Xe chạy rất nhanh, chưa đến hai mươi phút đã đến bệnh viện.
An Mộc xuống xe, cấp tốc chạy lên lầu. Phong Kiêu đi theo xuống, muốn cùng nhau đi lên.
Nhưng An Mộc đột nhiên dừng bước chân lại.
Nghe Hạ Thính Âm không chịu được nữa, cô liền hoang mang rối loạn chạy đến đây. Nhưng trải qua hai mươi phút lắng đọng lại, tâm tình tuy rằng càng ngày càng nặng nề, nhưng lúc này lý trí đã khôi phục.
Cô nhìn Phong Kiêu, trầm mặc mộ chút mới mở miệng, “Anh ở trong xe chờ em đi”
Phong Kiêu sửng sốt, “Em đi một mình được không?”
Nghe nói như thế, trong lòng An Mộc liền ấm áp.
Nhưng Hạ Tâm Băng đã từng gọi điện cho cô nói cái gì chỉ vì hai người lớn lên giống nhau, cho nên mới muốn cô gì đó.
Cô không tin những lời nói kia, nhưng cũng hiểu rõ, Phong Kiêu có lẽ không thích người một nhà Hạ Tâm Băng.
Cô không thể cứ luôn ích kỷ, vì thế gật gật đầu, “Em được mà”
Phong Kiêu nhìn cô, trên mặt tuấn nhã tràn đầu hoài nghi.
An Mộc nở một nụ cười, đẩy anh vào trong xe. “Được rồi mà tổng tài đại nhân của tôi, ông xã đại nhân”
Giọng nói của cô mang theo chút nũng nịu, Phong Kiêu nghe trong lòng liền thập phần thoải mái, đi theo cô ra ngoài, “Nếu có tình huống gì không ổn, em nhất định phải gọi ngay cho anh”
An Mộc không ngừng gật gật đầu, cuối cùng nhịn không được mở miệng, “Trước kia sao lại không biết anh thì ra dong dài đến vậy đâu”
Phong Kiêu: …