Editor: Ngạn Tịnh
Phí Thính Âm nhìn về phía Lý Hiếu Văn cùng Ngô Tư Tư, “Mẹ của cháu là Hạ Tâm Băng, ba chái là Phí Đằng”
Một câu rơi xuống, tất cả mọi người đều đột nhiên bừng tỉnh!
Đúng vậy ha!
Phí Thính Âm gọi Phí Phẩm Trúc là chị hai, vậy cô bé không phải chính là Nhị công chúa Phí gia sao?!
Lý Hiếu Văn lập tức khẩn trương.
Phải biết rằng Phí gia cùng Phong gia chính là song hùng trong giới giải trí. Tuy rằng Phí gia không có bối cảnh xã hội đen như của Phong gia, nhưng Phí gia tư bản hùng hậu, nghe nói sau lưng còn có hậu đài nữa!
Phí Thính Âm bĩu môi, “Cháu không phải muốn khoe xuất thân của mình tốt, nhưng là...”
Bé nhìn chiếc bánh kem bị hủy, “Bánh kem như vậy, nhà của cháu mỗi năm đều có vài cái, cháu thật sự không hiếm lạ. Cháu cũng sẽ không đẩy ngã nó”
“Nếu cô Lưu đã nói cháu đẩy ngã nó, như vậy chính là nghi ngờ gia giáo của nhà cháu, cháu muốn mời ba mẹ cháu đến”
Bé nhìn về phía Lý Hiếu Văn, “Phiền chú Lý gọi điện thoại cho ba cháu, nói ông ấy đến đón cháu”
Lý Hiếu Văn lòng đầy hỗn độn!
Anh đã gửi thiệp mời cho Phong gia cùng Phí gia. Nhưng là hai bên không ngoài dự đoán đều không tới, loại tiệc nho nhỏ này, sao có thể mời được nhân vật lớn như vậy?
Cho nên Phí Phẩm Trúc có thể tới, thật sự đã khiến cho Lý Hiếu Văn cùng Ngô Tư Tư thụ sủng nhược kinh(*).
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà kinh sợ.
Nhưng hiện tại tới thêm một Nhị công chúa của Phí gia?
Hơn nữa, còn phải gọi điện thoại cho be của bé, để ba của bé đến đón?
Đây là muốn cáo trạng với gia trưởng?!
Nhưng là!
Cuộc gọi này, Lý Hiếu Văn không dám không gọi.
Anh vội vàng lấy di động ra, lúc sắp bấm nút gọi, lại nghe thấy giọng nói của Phí Phẩm Trúc nãy giờ vẫn im lặng, “Thính Âm, đủ rồi!”
Cô rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần lạ. Nếu chuyện của Phí Thính Âm náo đến chỗ của ba, khẳng định ba sẽ oán trách cô vì sao không chăm sóc tốt cho em gái.
Cô làm sao dám lưu lại nhược điểm lớn như vậy?
Phí Phẩm Trúc vươn tay, giữ chặt tay của Phí Thính Âm, “Thính Âm, chúng ta tham gia tiệc, em lại gây ra nhiều phiền toái như vậy, cũng không cần phải làm phiền đến ba nữa”
Một câu, xác xác thật thật, liền gán cho Phí Thính Âm tội danh quấy rối.
Phí Thính Âm nhìn Phí Phẩm Trúc, miệng run run, cuối cùng vẫn im lặng.
Khuôn mặt nhỏ của bé tái nhợt như tờ giấy, lông mi nhẹ nhàng vỗ, đứng ở nơi đó, giống như chỉ một cơn gió thôi cũng có thể bị thổi bay đi.
An Mộc nhìn thấy, trong lòng liền run sợ.
Cô tiến lên một bước, “Thính Âm, em cảm thấy thế nào? Thân thể có phải không thoải mái hay không?”
Phí Thính Âm quay đầu, nở một nụ cười với An Mộc, “Em không sao, em...”
Bé nói tới đây, lại khẩn trương bắt lấy cánh tay của An Mộc, “Chị có phải đã chán ghét em? Chị, em không phải cố ý muốn gạt chị, em chỉ sợ...”
Chán ghét bé?
An Mộc nhấp miệng, lại không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Phàm là người có dính dáng đến Hạ Tâm Băng, cô đều chán ghét. Thậm chí ngay cả diện mạo của mình cô cũng có vài phần ghét bỏ.
An Mộc do dự như vậy, Phí Thính Âm lại nhắm hai mắt lại, cả người liền ngã xuống đất!
“Thính Âm!” An Mộc kinh hô một tiếng, vươn tay ôm lấy bé.
Ở cửa, độ nhiên truyền đến một giọng nói đầy uy nghiêm, “Sao lại thế này? Thính Âm ở chỗ nào có phải không?! Sao tôi lại nghe có người gọi Thính Âm?”
Đám người sau khi nghe thấy giọng nói này, đều tự động tránh ra.
Mà Phí Phẩm Trúc toàn thân đều đông cứng một chút, sau đó đột nhiên nhào về phía trước. Vừa rồi còn đối xử với cô em gái này thập phần xa cách, bây giờ lập tức nhào vào trong lồng ngực của An Mộc. Bởi vì sức lực của cô quá lớn, huống chi cũng chỉ là cô gái mười bốn, mười lăm tuổi, An Mộc giờ phút này cũng chỉ chuyên chú vào Thính Âm, cũng không bắt bẻ, để cô ta nhào vào, lập tức lảo đảo lùi về phía sau hai bước, đặt mông ngồi trên mặt đất.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->