Editor: Cà Chua.
Cô vừa mới mở miệng, Lưu Tử Kỳ đã lập tức nắm được chủ đề câu chuyện, “Đường Hạ, đứa nhỏ này là do cô dẫn vào sao? Sao cô không trông giữ nó cẩn thận thế? Để cô bé đáng thương bị đói thành ra như vậy, thấy bánh kem liền lao đi lấy, ngày thường cô ăn không đủ no sao?”
Một câu nói khiến cho mọi người có vô số những suy nghĩ vớ vẩn.
Nhanh chóng có ý nghĩ, An Mộc ngược đãi trẻ em.
An Mộc nhíu mày.
Lưu Tử Kỳ thở dài, nhưng chợt hàng mi lại ngưng lại, “Vừa rồi lúc thấy cô còn không thấy đứa nhỏ này, sao bây giờ cô bé và cô lại đi cùng nhau? Cô bé ấy vào bằng cách nào thế?”
Hai câu, liền đem An Mộc trở thành người vô ý thức, đem người ngoài vào trong buổi tiệc!
An Mộc bĩu môi, muốn nói gì đó, phía sau, giọng nói của Phí Phẩm Trúc truyền tới, “Đường Hạ, cô sao có thể không lễ phép như vậy? tới tham gia yến hội sao có thể đem người ngoài vào chứ?”
Lời vừa nói ra, Phí Nghe Âm tức khắc cau mày, nấp đằng sau An Mộc, cúi đầu, thực sự hoảng hốt.
Chị tới rồi, nếu chị nhận ra mình thì phải làm sao đây?
Phí Nghe Âm biết mình đã gặp rắc rối, không sợ mất mặt, vì thế thân thể uốn éo, hướng về phía cửa mà chạy!
Đáng tiếc, mới chạy được hai bước đã nghe được giọng nói của Phí Phẩm Trúc, “Bắt lấy con bé!”
Phí Nghe Âm tức khắc cảm thấy cổ áo bị túm lại, hai chân rời mặt đất, vừa có chút phẫn nộ, hai chân đá trong không trung, vừa sợ không dám nói lời nào, Phí Phẩm Trúc đã nhận ra cô rồi.
Nhưng cô càng như vậy, lại càng nói cho người khác là cô tới ăn vụng.
Trong ánh mắt Phí Phẩm Trúc gần như phát ra một thứ ánh sáng kì dị, “Đường Hạ, cô có ý thức được việc làm của mình không vậy? Đã tới ăn vụng đồ lại còn động thủ đánh người nữa!”
Lưu Tử Kỳ nhanh chóng nắm bắt cơ hội, “Tôi không làm gì mà quần áo cũng bị dơ bẩn hết.”
Nói xong liền khoác tay Thượng Quan Vũ.
Dựa vào tính cách của anh ta, lúc này anh ta có thể dê dàng bỏ qua hay sao?
Nếu bỏ qua thì anh ta không còn mặt mũi nào nữa.
Cô đã cho rằng, sẽ có lúc Thượng Quan Vũ ra mặt, nhưng anh ta lại sửa lại thái độ vừa rồi, “Ai nha, một chút việc cỏn con như vậy, mọi người hãy bỏ qua đi, không có việc gì, không có việc gì.”
Nụ cười của Lưu Tử Kỳ lập tức cứng lại.
Từ đầu tới giờ Thượng Quan Vũ đã hai lần trợ giúp Đường Hạ.
Trong Anh mắt Lưu Tử Kỳ phát ra một tia sáng, nói như vậy chẳng lẽ, Thượng Quan Vũ coi trọng Đường Hạ sao?
Lưu Tử Kỳ vẫn luôn rất thông minh, nếu không cũng không thể đẩy sự việc đến nước này, hai lần thử, Thượng Quan Vũ đều đường đường chính chính nói giúp Đường Hạ, cô tức khắc im lặng.
Nhắm vào Đường Hạ đương nhiên rất quan trọng, nhưng bảo vệ chính mình mới là điều quan trọng nhất!
Vì thế, Lưu Tử Kỳ tiếp tục giả bộ hào phóng khéo léo, “Đúng, chỉ là một chút việc nhỏ thôi mà, quần áo bẩn giặt qua là sạch thôi.”
Thượng Quan Vũ nghe vậy lập tức cảm thấy lựa chọn của mình quả thực quá sáng suốt, nhìn xem, Lưu Tử Kỳ thực quá khéo léo.
Thượng Quan Vũ nói như vậy, Lý Hiếu Văn cũng lập tức không muốn truy cứu nữa.
Một bên là bạn của vợ sắp cưới, một bên là bạn mình, huống hồ chỉ là mất một cái bánh kem, thực sự không đáng.
Nhưng khi Lý Thiếu Văn muốn mở miệng thì lại bị Lý Phẩm Trúc chen ngang, “Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy, tôi không được lấy những thứ không phải của tôi, Đường Hạ, nhà cô gia giáo như vậy, cũng thật chẳng ra gì.”
Nói xong cô ta liền nhìn về phía Lưu Tử Kỳ, “Làm hỏng đồ vật người khác không những phải xin lỗi mà còn phải đền lại mới đúng chứ.”
An Mộc nhíu mày.
Phí Phẩm Trúc lại lần nữa mở miệng, “Chẳng lẽ mẹ cô không dạy dỗ cô sao?”
Một câu nói đó đã khiến cho trái tim An Mộc bị bóp nghẹt, vô cùng đau đớn.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->