Editor: Ngạn Tịnh
Lý Hiếu Văn và Ngô Tư Tư, thân là chủ bữa tiệc, tất nhiên thời thời khắc khắc đều chú ý đến mọi việc trong bữa tiệc.
Bọn họ cũng không ngờ, lại xảy ra biến cố.
Đầu tiên, trong phòng bếp phát ra một tiếng thét chói tai, liền đưa bọn họ vào hoảng sợ. Mà vừa cửa liền thấy...
Lý Hiếu Văn lập tức nhăn hai hàng lông mày.
Đây là bánh sinh nhật anh đặc biệt yêu cầu làm cho Ngô Tư Tư. Vốn tính lát nữa sẽ đưa ra cắt, nhưng lúc này... toàn bộ đều bị hủy hoại.
Bánh nghiêng về một bên rớt xuống, loạn thành một đống. Mà một cô bé cứ như vậy mỗi tay đều là bơ đứng ở nơi đó.
Trên mặt cô bé còn dính bơ, thấy không rõ diện mạo. Nhưng một đôi mắt kinh hoàng mở lớn, biểu hiện cô bé đang sợ hãi.
Bên cạnh cô bé, vẻ mặt Lưu Tử Kỳ không mấy cao hứng.
Lý Hiếu Văn nghĩ đến Lưu Tử Kỳ đi theo Thượng Quan Vũ đến đây, lập tức cảm thấy đầu như phình to.
Thượng Quan Vũ đi theo bên cạnh Phong Kiêu đã lâu, đã sớm học thói bênh vực người của mình.
Đó là người anh ta mang đến, anh ta sẽ che chở.
Nhưng hiện tại Lưu Tử Kỳ lại đứng ủy khuất ở nơi này, vậy bữa tiệc của bọn họ...
Sắc mặt Lý Hiếu Văn lập tức lạnh lùng, khách khí nhìn về phía Lưu Tử Kỳ, “Lưu tiểu thư, sao lại thế này?”
Lưu Tử Kỳ lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn nhìn Phí Thính Âm, muốn nói lại thôi. Cuối cùng mở miệng, “Không sao, cũng chỉ là một bộ quần áo thôi”
Bộ dáng kia, muốn bao nhiêu khoan dung liền có bấy nhiêu.
Lý Hiếu Văn lập tức nhìn về những người trong phòng bếp, “Chị Lý, chị nói đi, đây là có chuyện gì?”
Chị Lý chậm rãi mở miệng, “Lưu tiểu thư mang cô bé này vào đây. Cô bé này chỉ vào bánh kem, hẳn là rất muốn ăn. Lưu tiểu thư không cho, bé liền tức giận, cả người nhào về phía bánh kem. Sau đó Lưu tiểu thư vội vã muốn kéo cô bé lại, cô bé liền đẩy Lưu tiểu thư ra”
Nói xong, chị Lý nhìn về phía Lưu Tử Kỳ, có chút oán niệm nói, “Lưu tiểu thư, cô đưa một đứa bé vào phòng bếp làm gì?”
Lý Hiếu Văn cũng cảm thấy chuyện này là Lưu Tử Kỳ không đúng. Liếc mắt với Ngô Tư Tư, nhưng vẫn chưa nói gì.
Lưu Tử Kỳ lập tức cúi đầu xin lỗi, “Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi”
Nói xong, còn thở dài, kéo tay Phí Thính Âm đi.
Nhưng Phí Thính Âm lại lui về sau một bước, còn đẩy tay cô ra, bộ dáng thực không tín nhiệm cô.
Mọi người xem thấy, đều cảm thấy đứa bé kia thật không hiểu chuyện cũng không quá nghe lời.
Lưu Tử Kỳ chỉ đành nói với Lý Hiếu Văn, “Cha mẹ đứa bé này ở đâu nhỉ? là đứa bé này với khúc mắc với tôi”
Lý Hiếu Văn và Ngô Tư Tư nghe thế, cùng mọi người ở đây đều sửng sốt.
Lý Hiếu Văn hỏi ra thắc mắc của mọi người, “Lưu tiểu thư, đứa bé này không phải là của cô?”
Sắc mặt Lưu Tử Kỳ liền trở nên trắng một mảnh, “Lý tiên sinh nói gì vậy? Tôi còn chưa kết hôn, làm sao lại có con được?!”
Nói xong, đôi mắt của cô rốt cuộc cũng tìm thấy Thượng Quan Vũ đang khoan thai tới chậm, lập tức cúi đầu, cắn môi, làm ra bộ dáng cực kỳ ủy khuất.
Thượng Quan Vũ nhìn thấy cô ta, quả nhiên gào lên, “Đây là có chuyện gì?!”
Bộ dáng kia, rõ ràng sẽ chủ trì chính nghĩa thay Lưu Tử Kỳ.
Lý Hiếu Văn và đám người Thượng Quan Vũ đều lớn lên cùng nhau.
Nhưng Thượng Quan Vũ có tiếng phản nghịch, không làm việc theo lẽ thường, tính tình càng cổ quái, lại đặc biệt thích náo nhiệt.
Lý Hiếu Văn là một học sinh ngoan ngoãn, cái gì cũng làm theo khuôn mẫu, chính là loại người tương phản với Thượng Quan Vũ.
Cố tình Lý gia lại là thương nhân dưới tay Thượng Quan gia, cho nên Lý Hiếu Văn vẫn có một loại cảm giác sợ hãi với Thượng Quan Vũ.