Editor: Cà Chua.
Phí Nghe Âm nghe nói như thế, biết rằng An Mộc có ý quan tâm đến cô, trong lòng tức khắc cảm thấy vô cùng ấm áp, nói chuyện cũng mềm mỏng đi nhiều, “Gần đây rất hay phải đến bệnh viện, chị ơi, có phải em bị bệnh nan y rồi không?”
An Mộc tức khắc cảm thấy ruột gan thắt lại, “Tại sao lại nói như vậy?”
Bao nhiêu lời cất giữ trong lòng, Phí Nghe Âm muốn nói ra hết, giờ lại gặp An Mộc hỏi chuyện, hốc mắt đỏ lên, liền mở miệng, “Gần đây trong nhà đều nhìn em với ánh mắt không thoải mái, giống như em là chú mèo nhỏ đáng thương vậy. Hơn nữa bố mẹ còn không cho em đi học, còn không cho em tùy tiện bước chân ra ngoài, cứ một thời gian lại phải đến bệnh viện kiểm tra, bọn họ thấy mặt em cũng không cười nữa. Có lần nửa đêm em thức dậy, còn thấy mẹ đến trước giường em khóc rất nhiều. Vậy nên có phải, em sắp chết rồi đúng không?”
Từ bé đến lớn cô chưa từng biết đến chuyện chết chóc là gì, giờ phút này bị hỏi tới tấp như vậy, An Mộc liền cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
Cô tức khắc cúi đầu, ôm Phí Nghe Âm vào trong lồng ngực, “Tại sao lại nói như vậy? Không đâu, em sẽ không chết. Em có anh chị em gì trong nhà không?”
Phí Nghe Âm gật đầu, “Có một chị gái.”
Có chị gái tại sao lại không hiến thận để phẫu thuật?
An Mộc không thể hiểu nổi, chắc có lẽ…..cả bố mẹ và chị gái đều không có thận phù hợp?
An Mộc chau mày.
Nghĩ ngợi định nói gì đó, cửa buồng vệ sinh đột nhiên bị mở ra.
Phí Nghe Âm theo bản năng liền ôm lấy eo An Mộc, trốn phía sau lưng cô, sau đó hai người ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lưu Tử Kỳ đang đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc.
Lưu Tử Kỳ nhìn thấy trong WC có hai người một lớn một nhỏ.
Người lớn là An Mộc, còn lại là một cô gái nhỏ, cô gái nhỏ kia vừa nhìn không thể kết luận ngay là tốt hay xấu, nhưng gương mặt xinh xắn kia lại có vài nét giống An Mộc!
Nếu không vì An Mộc tuổi còn quá nhỏ, Lưu Tử Kỳ đã có cớ để nghĩ rằng đó chính là con gái do cô sinh ra!
Bất quá….không phải con đẻ, chẳng lẽ lại là…..chị em ruột?
An Mộc nhìn thấy Lưu Tử Kỳ liền nhíu mày, sau đó đỡ Phí Nghe Âm hướng ra ngoài, “Nghe Âm, chúng ta đi thôi.”
Lưu Tử Kỳ cười lạnh một tiếng, lướt qua người bọn họ.
Sau đó liền nghe được Nghe Âm nói, “Chị ơi, em đói quá, nghe nói bánh kem ở yến hội đều rất ngon có phải không?”
Đường Hạ ôn nhu mở miệng, “Đúng vậy, để chị đi lấy cho em một cái nhé, tí nữa em hãy đứng tránh mọi người, đứng bên cạnh ban công ăn nhé.”
Lưu Tử Kỳ nghe vậy chợt sửng sốt, trốn đi ăn sao?
Đứa trẻ đó sẽ trốn đi ăn?
Chẳng lẽ nói…..
Lưu Tử Kỳ nhìn về phía An Mộc, người con gái này đã quay chụp nhiều cảnh quay như vậy, nhìn cũng không giống trong nhà có hoàn cảnh khó khăn, cô ta mang em gái đến đây để ăn ké yến hội sao?
Nhưng……
Khóe môi Lưu Tử Kỳ gợi lên, thư mời không có nói sẽ được mang theo thêm một người, cô ta lại ngang nhiên đem vào đây một đứa trẻ…..
An Mộc dắt Phí Nghe Âm đi ra, may mắn bên ngoài mọi người đều đang vây quanh Phí Phẩm Trúc nên cũng không ai chú ý đến hai người, vậy nên cô nhanh chóng dắt Phí Nghe Âm thẳng tới ban công.
Ở ban công có mấy chiếc ghế trúc và bàn trà, ngồi ở đó ngắm trăng quả thực cũng không tồi.
Phí Nghe Âm ngồi xuống đã vỗ vỗ bụng mình, “Đói quá.”
An Mộc nhận lệnh đứng lên, “Đại tiểu thư, ngồi đây đừng đi đâu lung tung, chị sẽ đi lấy bánh kem cho em.”
Phí Nghe Âm nghe lời gật đầu.
An Mộc đã thực sự yên tâm vì khi ở nhà Phí Nghe Âm vẫn luôn luôn nghe lời.