An Mộc hoạt bát hỏi, đạo diễn Thạch Tiểu Phong cười to, vang dội toàn trường.
Nụ cười như thế khiến cho bầu không khí căng thẳng mấy ngày nay của đoàn kịch trong nháy mắt toàn bộ buông lỏng.
Sau khi Thạch Tiểu Phong cười xong, chỉ vào mũi An Mộc mắng nàng "Quỷ ranh mãnh", cử chỉ thân thiết, ánh mắt nhìn An Mộc mang theo một loại thân thiết của trưởng bối nhìn hậu bối, sau đó liền mở miệng: "Vai nam chính ngày hôm nay là tài năng mới của Lệ Giang, buổi tối tiểu Hạ con tới đây một chút, ta sẽ chỉ dạy cho các con một vài kỹ năng, dù sao cũng là người mới tới, kịch bản còn chưa hiểu rõ, con giúp hắn một chút, đừng để chậm trễ tiến độ quay phim của đoàn."
An Mộc lập tức cười híp mắt gật đầu: "Dạ được."
Bên này vừa nói xong, An Mộc mới phát hiện điện thoại trên tay của mình còn đang treo máy.
Cô nghe máy, theo bản năng dò hỏi: "Alo, Dung tiền bối, anh cũng thấy đấy, lúc này... "
"Em đưa điện thoại di động cho Thạch Tiểu Phong nghe máy đi." Dung Trạch ra lệnh.
Dung Trạch là trưởng bối trong nghề, lại là nhân vật ở đỉnh cao, những lời này không mang theo một chút đùa cợt, khiến cho An Mộc ngoan ngoãn cứ dựa theo phân phó của anh mà làm.
May là mọi người xung quanh đã chuẩn bị rời đi, lúc này Thạch Tiểu Phong đang ăn sáng, lúc An Mộc đến gần, xung quanh vừa vặn không có ai.
"Thạch đạo diễn." An Mộc hết sức khó xử: "Dung tiền bối - Dung Trạch muốn nói chuyện với anh."
Thạch Tiểu Phong bị nghẹn bánh mì, dùng sức nuốt xuống, sắc mặt đỏ chót, lúc này mới lên tiếng: "Ai vậy?"
"Dung tiền bối - Dung Trạch."
Thạch Tiểu Phong cầm điện thoại di động lòng tràn đầy nghi ngờ, đối diện liền truyền đến âm thanh của Dung Trạch: "Thạch, anh thực hiện một bộ phim mới sao không tìm tôi?"
Thạch Tiểu Phong lập tức tức giận đến run run khóe miệng, Dung Trạch không chỉ có nhiều bạn bè trong giới, có quan hệ cũng khá tốt với từng đạo diễn, đặc biệt là năm đó mới xuất đạo liền cùng Thạch Tiểu Phong hợp tác với nhau, thực hiện một ca kịch về thời thanh xuân đã qua.
Thế nhưng về sau Dung Trạch nổi tiếng rồi thì không làm về những bộ phim như thế này nữa.
"Cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Thạch Tiểu Phong tức giận mở miệng.
"Tôi làm nam chính cho cậu nhé!"
Con mắt Thạch Tiểu Phong lập tức phát sáng: "Thiệt hay giả?"
Sau khi Dung Trạch nổi tiếng, Thạch Tiểu Phong đến tìm anhnhiều lần để mời anh nhận vai nam chính nhưng loại phim văn nghệ mới này cát xê thấp, Dung Trạch đã sớm không thèm nhìn đến rồi.
Dung Trạch lại nói: "Tiền đóng phim của tôi anh trả được sao?"
Thạch Tiểu Phong bị chọc tức: "Bây giờ cậu nổi tiếng rồi, còn muốn tiền đóng phim cái gì nữa?! Hơn nữa bản thân cậu cũng không phải kẻ thiếu tiền."
Dung Trạch ngửa đầu, kiêu căng mở miệng: "Tiền đóng phim thể hiện rõ ràng địa vị cùng giá trị bản thân của tôi a, tôi đi đóng phim cho anh, cái này chính là tự hạ thấp thân phận!"
Thạch Tiểu Phong tức giận suýt chút nữa đập vỡ điện thoại.
Nhưng bây giờ Dung Trạch vậy mà chủ động tới tìm hắn muốn làm vai chính?
Dung Trạch ung dung mở miệng: "Đúng vậy, không muốn sao?"
Thạch Tiểu Phong cũng vui vẻ muốn điên rồi: "Đương nhiên muốn! Không muốn không được! Kỹ xảo của Đường Hạ đoán chừng trong giới này cũng chỉ có mấy người các ngươi một tuyến mới có khả năng phối hợp biểu diễn với nhau."
Dung Trạch lập tức mở miệng: "Vậy ngươi lập tức sa thải nam chính, tôi sẽ đến diễn."
Thạch Tiểu Phong sững sờ: "Không được, tiền đóng phim của anh ta trả không nổi."
Đây là một bộ phim điện ảnh nho nhỏ, tổng đầu tư ngàn vạn, tiền đóng phim của Dung Trạch cũng không cách nào thanh toán được.
Dung Trạch ngừng một lát: "Tôi không muốn tiền có được không?"
Ánh mắt Thạch Tiểu Phong lập tức sáng lên, kích động vụt đứng lên: "Cậu nói thật chứ?"
Dung Trạch liền muốn mở miệng nói chuyện nhưng An Mộc bên cạnh nghe bọn họ nói, sắc mặt càng ngày càng tối.