Editor: Quỷ Quỷ
Quay phim cả ngày, An Mộc mệt mỏi rã rời.
Vì thế liền tự giam mình trong phòng, nằm trên giường nhìn lên trần nhà thả lỏng tâm trí mình, tiện thể chờ điện thoại của Phong Kiêu.
Mới rồi còn gọi điện cho anh mà anh lại tắt máy, xem ra là vội vàng họp hành khẩn cấp rồi.
Đang ngẩn người thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
An Mộc đi tới nhìn qua mắt mèo, thì ra là Diêu Cảng.
Cô mở cửa phòng chắn trước cửa, “Diêu tiền bối, có việc gì sao?”
Diêu Cảng cười cười, “Không thể mời tôi vào ngồi một lát sao?”
An Mộc cười, “Diêu tiền bối là trung tâm thị phi, tôi không muốn mời anh vào để rồi vừa quay lưng liền có người tung scandal ra ngooài.”
Diêu Cảng bĩu môi, “Cô đừng tưởng phụ nữ nào tôi cũng thích. Tôi còn lâu mới đói quá ăn bừa như vậy.”
An Mộc chẳng hơi đâu đôi co, “Diêu tiền bối có việc gì?”
Diêu Cảng im lặng một chút, đột nhiên mỉm cười, “Là thế này, tôi muốn tập lời thoại cho cảnh quay sáng mai với cô.”
Nam nữ chính luyện tập lời thoại là chuyện rất bình thường.
Một người đề nghị, người kia cũng không tiện từ chối.
An Mộc nhìn Diêu Cảng từ trên xuống dưới liếc mắt một cái, “Diêu tiền bối muốn nói đến cảnh nào?”
Diêu Cảng mở miệng, “Cảnh 30.”
An Mộc đột nhiên mỉm cười, “Hóa ra là cảnh giường chiếu đó hả?”
Diêu Cảnh đỏ mặt lên, “Không ngờ cô lại nhớ rõ như vậy.”
An Mộc gật đầu, “Nhưng cảnh giường chiếu làm gì có lời thoại đâu? Diêu tiền bối có nhớ nhầm không?”
Diêu Cảng đột nhiên vươn tay chặn cửa, cười như không cười mở miệng, “Đương nhiên là không nhớ sai rồi, tuy nhiên không có lời kịch thì chúng ta cũng nên khơi lên cảm giác cho nhau không phải sao?”
An Mộc cười lạnh, “Tôi không cần.”
“Nhưng tôi cần.” Diêu Cảng đi tới, nhăm nhe muốn lọt vào phòng An Mộc.
An Mộc đột nhiên vươn tay, cầm một bình xịt cay xịt thẳng vào mắt Diêu Cảng!
Hít vào khí cay, Diêu Cảng lập tức lui về phía sau hai bước.
An Mộc lùi lại đóng chặt cửa phòng!
Mắt Diêu Cảng bị kích thích nên đỏ bừng, ôm chặt lấy hai mắt mình đứng ngoài một lúc lâu sau mới dịu xuống,
Anh nhìn cửa phòng An Mộc, ở bên ngoài quát lớn, “Đường Hạ, cô đừng có hối hận!”
Anh nhất định phải đuổi được Đường Hạ đi, nhất định!!
An Mộc nằm trên giường, nhớ tới bộ dáng chật vật của Diêu Cảng, cười cười.
Ngay lúc cô đang hí hửng không chừng hai mắt Diêu Cảng đã bị cô làm bỏng sưng phù lên, đột nhên nghe thấy tiếng cửa mở!
Có thứ gì đó xuyên qua lỗ khóa, tiếp đó rắc một tiếng, cửa phòng bị mở!
An Mộc lập tức căng thẳng toàn thân!
Diêu Cảng quả nhiên không buông tha?
Chẳng lẽ anh ta vẫn đi đi lại lại dưới lầu, chôm được chìa khóa phòng cô?
An Mộc muốn tăng xông.
Bởi vì đang ở cùng đoàn làm phim, cho nên xuống tay với Diêu Cảng cô vẫn đề ý chừng mực, không ngờ anh ta lại hạ lưu như vậy!
Bây giờ, không thể nhân nhượng được nữa!
Cô lặng lẽ tuột từ trên giường xuống, cầm chặt lấy lọ xịt cay, rón rén đi về phía cửa.
Cô ở trong phòng ghép, bên ngoài phòng ngủ còn có phòng khách, lúc này một thân hình cao lớn đang băng qua phòng khách đi về phía phòng ngủ.
An Mộc siết lấy lọ xịt cay, tay kia cầm chổi lông gà.
Cô ngừng thở.
Trong bóng tối, bóng người kia theo ánh trăng kéo xuống thật dài.
Người đó từng bước đi tới phòng ngủ, bước chân tuy nhẹ nhưng An Mộc vẫn nghe được.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.