Editor: Ngạn Tịnh
Sau khi Ngôn Phi Thần tỉnh lại từ cơn say, đầu đau như búa bổ, ngồi dậy từ sô pha. Nhìn thấy An Mộc bận rộn quét dọn vệ sinh nhà cửa giống như con ong mật cần cù làm việc không ngừng, cau mày mở miệng, “Cô không bận sao?”
Thân là nghệ sĩ, cho dù Hoa Nghị không có việc gì, cô cũng nên đi học. Cả ngày loanh quanh trong nhà như vậy, là như thế nào?
An Mộc quay đầu lại, cười với anh, “Ngôn tiền bối, anh tỉnh tồi! Tôi không bận!”
Nói xong, liền tiếp tục bận.
Cuối cùng Ngôn Phi Thần cũng nhận ra điều không thích hợp.
Từ sau ngày đó anh lên mạng xong mấy ngày nay cũng chưa lên mạng thêm lần nào. Giờ phút này mẫn cảm nhận thấy điều không thích hợp, anh lập tức cầm di động, khởi động máy, lên mạng. Sau khi tìm kiếm tin tức Ngôn Phi Thần tiềm quy tắc, liền nhìn thấy sau đó xuất hiện một tin tức nóng bỏng không kém: Đường Hạ diễn trò.
Ngôn Phi Thần dừng lại.
Sau khi hiểu rõ tất cả mọi chuyện, anh ngây ngẩn cả người. Nhìn An Mộc bị phong sát, bận bận rộn rộn không ngừng, trong lòng anh đột nhiên chảy qua một dòng nước ấm.
Ngôn Phi Thần rũ mi mắt. Mấy ngày trước đây say say mê mê, khiến đại não của anh có chút chậm. Nhưng tầm mắt, lại dừng ở chén cháo trên bàn.
Anh đột nhiên ném di động xuống, vươn tay, bưng cháo lên.
An Mộc cùng Âu Dương Sát Sát ở bên cạnh sau khi nhìn thấy, liếc mắt nhìn nhau, đều cười.
Ngôn Phi Thần đứng dậy, lên lầu, tìm áo quần của Thượng Quan Vũ, bước vào phòng tắm rửa. Ít nhấy cũng tẩy đi loại lôi thôi trên người, tuy rằng râu không cạo sạch được, nhưng loại cảm giác này, càng tăng thêm vài phần mị hoặc cùng chín chắn.
Anh chậm rãi bước xuống, rốt cuộc nhìn thẳng về phía An Mộc, “Tiếp theo, cô tính toán làm gì?”
An Mộc thấy mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên anh tỉnh táo hoàn toàn, lập tức bước đến trước mặt anh, “Ngôn tiền bối, hay là, chúng ta đi FAE đi”
Ngôn Phi Thần nghe nói thế, liếc mắt nhìn cô một cái.
Anh biết quan hệ của An Mộc và Phong Kiêu không bình thường. Mà sau khi biết rõ quan hệ của hai người bọn họ, sợ An Mộc dựa vào Phong Kiêu mà đạt được cái gì tốt, sẽ khiến cho cô không dám ngẩng đầu trước Phong Kiêu. Cho nên, anh vẫn luôn nỗ lực lót đường cho An Mộc.
Tài nguyên tốt nhất, toàn bộ đều cho cô.
Nếu bây giờ đi FAE, vậy chẳng phải là thất bại trong gang tất?
An Mộc cô chẳng phải là thật sự thành người vì quy tắc mà lên saoị?
“Không được” Ngôn Phi Thần mở miệng cự tuyệt.
An Mộc cũng không kiên trì. Cô cho rằng, Ngôn Phi Thần vẫn không bỏ xuống Đặng Uyên được.
Tục ngữ nói, ngã ở nơi nào, phải đứng dậy từ nói đó.
Nếu bản thân cô là Ngôn Phi Thần, khẳng định cũng sẽ không rời khỏi Hoa Nghị như vậy. Cho dù có rời đi cũng phải thay đổi cục diện trước.
Ngôn Phi Thần liếc mắt nhìn An Mộc một cái, không nói gì, “Tôi về nhà đây!”
Ngôn Phi Thần rời khỏi biệt thư, chạy xe về với nhà mình ở Kinh Đô.
Anh lại một lần nữa xoa xoa đầu của mình, nhìn cảnh sắc bên ngoài, ánh mắt luôn luôn ôn hòa, giờ phút này lại lạnh như băng.
Ngồi ở trong căn phòng đen tuyền, anh trầm tư hồi lâu.
Ba giờ sáng, anh dường như mới hồi phục tinh thần lại từ trong trầm tư.
Anh cầm lấy di động, gõ lấy một dãy số.
Di động reo lên vài tiếng, rốt cuộc cũng được nhận. Giọng nói của Đặng Uyên, trong bóng đêm có chút khàn khàn, “Phi Thần? Rốt cuộc cậu cũng gọi điện cho tôi”
Ngôn Phi Thần dừng một chút, “Cậu muốn thế nào?”
“Rời khỏi Hoa Nghị”
“Không có khả năng” Ngữ khí Ngôn Phi Thần rất kiên quyết.
“Vậy đừng trách tôi không khách khí”
“Đăng Uyên, tôi vẫn luôn nhân nhịn cậu. Cậu cho rằng, tôi không có biện pháp đối phó cậu sao?”
Đặng Uyên sửng sốt, “Cậu có ý gì?”
“Liên hôn với giải trí Lâm Tịch cũng không tồi, nhưng nếu Lâm tiểu thư biết cậu nam nữ đều ăn, là một người đàn ông có cuộc sống cá nhân hỗn loạn, thậm chí... còn có một đứa con trai riêng. Cậu nói xem, cô ta sẽ còn muốn liên hôn với cậu sao?”