Editor: Ngạn Tịnh
Những lời này vừa rơi xuống, thân thể An Mộc lập tức căng thẳng.
Cô ngồi ngay ngắn lại.
Mà Mễ Kỳ đứng dưới đài dùng sức nhìn chằm chằm An Mộc, không ngừng dùng vẻ mặt tỏ thái độ, miệng còn không ngừng làm khẩu hình [Mối tình đầu thứ 55] để uy hiếp cô.
Nhưng An Mộc lại laị làm như không nhìn thấy được, rũ mi mắt nhìn giày của mình.
Vài vị minh tinh đều tỏ vẻ, bọn họ cũng không hiểu biết, nhưng bọn họ tuyệt đối ngăn chặn tiềm quy tắc trong giới giải trí.
Chu Chu thấy cuối cùng lại có cơ hội cho mình mở miệng nói chuyện, liền không khách khí trực tiếp nghiêng đầu nhắm về phía An Mộc, “Thật ra nói đến chuyện này, người có quyền lên tiếng nhất trong chúng ta chính là Đường Hạ”
Một câu, khiến cho tất cả ánh mắt của người xem ở hội trường đều đồng loạt hướng về phía Đường Hạ.
Mễ Kỳ nắm chặt nắm tay, nhíu mày, trán nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Ánh mắt hung tợn kia trừng An Mộc, giống như đang cảnh cáo cô, “Nếu cô dám nói bậy, vậy cô xong đời rồi!
Cuối cùng An Mộc ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng trong trẻo sắc bén nhìn trả lại Mễ Kỳ ở phía dưới.
Trên đài, Thiên Quang và Bạch Chỉ liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn Đường Hạ, trong mắt có chút thương tiếc.
Một hậu bối trẻ tuổi có tiền đồ như vậy, bọn họ nguyện ý dìu dắt.
Nhưng bọn họ cũng biết, người trẻ tuổi như vậy rất dễ nói sai, đắc tội công ty hoặc người nào đó.
Bạch Chỉ lập tức giải vây cho An Mộc, “Đường tiểu thư cũng đều bị dọa cho choáng váng, chúng ta vẫn là không nên hỏi vấn đề này với cô ấy. Thiên tiền bối anh cũng thật là, nói cái gì không tốt lại nói đến chuyện này.
Thiên Quang lập tức cười hai tiếng, muốn chuyển đề tài.
Đôi mắt An Mộc nhìn chằm chằm Mễ Kỳ, phát hiện cô ta nhẹ nhàng thở ra, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên hơn nhiều.
Sau đó, An Mộc liền cười.
Nụ cười của cô, quỷ mị, lại sạch sẽ, giống như đang trào phúng tất cả chuyện bất bình trên thế gian.
Rất lâu sau, Mễ Kỳ vẫn không thể quên được nụ cười này của cô.
Sau đó, An Mộc ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Quang, “Thiên tiền bối, Bạch tiền bối, Chu tiểu thư nói rất đúng. Chuyện này, tôi nghĩ trong những người ở đây, tôi là người có quyền lên tiếng nhất”
Một câu rơi xuống, hội trường nháy mắt tĩnh lặng!
Tất cả mọi người đều không thể tin nhìn về phía cô. Mễ Kỳ đứng dưới đài, vừa mới buông lỏng trái tim đầy lo lắng, lập tức nghẹn lại, mạnh mẽ đứng lên.
“Đường Hạ!”
Đáng tiếc, khoảng cách khá xa, hơn nữa trên đài còn có âm hiệu, cho dù âm thanh phía dưới lớn đến chừng nào cũng không ảnh hưởng gì.
Mà trên đài, Thiên Quang mở miệng, đang định nói sang chuyện khác, liền cứ dừng lại như vậy. Anh ngơ ngác nhìn cô gái trẻ tuổi không biết sợ, lần đầu tiên có loại cảm giác nghẹn lời.
Mà Bạch Chỉ, cuối cùng uổi vẫn nhỏ một chút, bị dọa đến sững người.
An Mộc mở miệng nói chuyện. Cô thẳng người, cameras không quay chính diện của cô, cô liền quay đầu, đối diện với cameras.
Đôi mắt của cô, nhìn thẳng về phía cameras, xuyên qua màn hình TV, nhìn thẳng vào mắt khán giả đang xem.
Giọng nói của cô, mang theo một loại kỳ dị khiến cho người tĩnh tâm xuống, để nghe cô nói. Khán giả khắp nước đang xem đài, nhìn cặp mắt kia, lại có cảm giác mừng ngừng hoạt động, muốn nghe cô nói gì.
Sau đó, An Mộc chậm rãi mở miệng, từng chữ rõ ràng.
“Những lời mắng chửi Ngôn Phi Thần tiền bối trên mạng trong khoảng thời gian này đã đến mức trông già hóa cuốc rồi. Hiện tại tôi chỉ muốn nói, Ngôn tiền bối không phải là loại người như vậy. Ít nhất, Ngôn tiền bối mà tôi quen biết, chưa bao giờ dính vào quy tắc nghệ sĩ!”