Editor: Cẩm Lý Ngư
An Mộc hỏi:
- Cậu có phòng trống nào ở Bắc Kinh không?
Thượng Quan Vũ sửng sốt:
- Có a, làm gì?
- Có thể cho chị mượn một phòng ở hai ngày được không? - An Mộc dừng một chút, nhắc nhở - Bí ẩn chút.
Thượng Quan Vũ nhất thời kinh ngạc:
- Chị dâu, chị muốn kim ốc tàng kiều sao? Không được đâu, sếp lớn trở về sẽ lột da em mất!
An Mộc: …
An Mộc đang muốn nói chuyện, Âu Dương Sắt Sắt trực tiếp đoạt lấy điện thoại:
- Một tòa biệt thự, 20 phút sau dùng luôn, nhanh lên!
Nói xong liền cúp điện thoại, ném cho An Mộc.
An Mộc: …
Cách làm của Âu Dương Sắt Sắt đơn giản thô bảo, nhưng quả nhiên có tác dụng. Vừa cúp điện thoại, liền có một địa chỉ gửi đến di động của cô.
Âu Dương Sắt Sắt chở An Mộc, thông qua chỉ đường trên di động đi đến biệt thự vùng ngoại ô, đã thấy Thượng Quan Vũ chờ ở đó.
- Em chỉ ngẫu nhiên đến đây ở mấy ngày. - Giải thích xong câu này, nhìn thấy An Mộc với Âu Dương Sắt Sắt nâng một người đàn ông đi tới, nhất thời kinh ngạc - Chị dâu, chị thật sự kim ốc tàng kiều sao?
An Mộc không để ý đến cậu ta, cùng Âu Dương Sắt Sắt khiêng Ngôn Phi Thần ném đến sofa trong phòng khách.
Ngôn Phi Thần nằm ở đó, hoàn toàn không động đậy, cả người cứng đơ.
Thượng Quan Vũ vào phòng, vây quanh Ngôn Phi Thần đi hai vòng, ngón tay sờ cằm mấy cái.
- Chậc chậc, khuôn mặt này thật là quen thuộc. Nếu như em nhớ không lầm hẳn là quốc dân nam thần nam nữ ăn hết kia đi? Không ngờ có thể nghèo túng đến mức này. Thật là đáng tiếc.
An Mộc không để ý cậu ta, đi đến trên lầu, tìm một chiếc chăn đắp lên người Ngôn Phi Thần, sau đó vào nhà bếp nấu cháo.
Ngôn Phi Thần liên tục say rượu mấy ngày, dạ dày nhất định là chịu không nổi, đợi đến lúc tỉnh lại uống chút cháo sẽ thoải mái một chút.
Cháo nấu xong, An Mộc liền trở lại, ngồi trên sofa nhìn Ngôn Phi Thần cau mày, bởi vì uống rất nhiều rượu nên khó chịu lăn qua lộn lại, ngủ không ổn định.
An Mộc không có trở về chung cư được phòng ngự kỹ càng. Âu Dương Sắt Sắt thân là một vệ sĩ có trách nhiệm, khẳng định là phải ở bên cạnh cô chăm sóc cô.
Mà Thượng Quan Vũ cũng không chịu đi, mang tiếng là muốn ở lại giúp sếp lớn nhìn chị dâu, để tránh thật sự hồng hạnh xuất tường.
Ba người canh giữ Ngôn Phi Thần, mãi cho đến rạng sáng năm giờ, Ngôn Phi Thần rốt cuộc có phản ứng. Ban đầu là co rút, sau đó mạnh ngồi dậy, quay đầu, nôn xuống dưới sofa.
Nhưng bởi vì anh đã quá lâu chưa ăn cơm, nên lúc này chỉ nôn ra toàn nước rượu với dịch dạ dày, hoàn toàn không có một chút thực vật.
An Mộc vốn liền ở trên một chiếc sofa khác trông chừng anh, thấy vậy nhanh chóng tiến lên giúp anh vỗ lưng.
Ngôn Phi Thần nôn khan một lúc mới dừng lại. Sắc mặt của anh tái nhợt, mi mắt hơi sung lên, một người vốn luôn sạch sẽ, bây giờ lại lôi thôi không ra dáng.
Chớp mắt mấy cái, mới rốt cuộc mở ra một khe hở. Nhìn thấy An Mộc hơi hơi nghiêng người, lại nhắm mắt lại.
Thấy bộ dáng của anh như là không muốn nói chuyện, An Mộc thở dài.
Vào phòng bếp múc một bát cháo đưa cho anh:
- Ngôn lão sư, uống chút cháo đi.
Ngôn Phi Thần vẫn nhắm mắt, không nói lời nào.
An Mộc thấy anh có vẻ tốt hơn một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian đã đến chín giờ. Hôm nay An Mộc phải đến công ty, thương lượng lời kịch trên game show “Chủ nhật vui vẻ”.
Bởi vì “Chủ nhật vui vẻ” là một tiết mục truyền hình trực tiếp, cho nên trước đó phải thống nhất lời kịch, cùng với vấn đề có liên quan đến showbiz, đều sẽ giao cho người đại diện.
Mễ Kỳ đi theo Ngôn Phi Thần lâu như vậy, vẫn có một chút năng lực. Cô khoanh mấy cái đề mục trọng điểm cho An Mộc, để cho cô suy xét xem nên trả lời như thế nào.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->