Editor: Cà Chua.
Phí Đằng nhanh chóng nghe máy, giọng nói không có cảm giác hào hứng của một người vừa tìm được con gái, ngược lại vô cùng bình tĩnh, như là hiển nhiên Phí Đằng đang đợi điện thoại.
Điện thoại vừa được bắt, Phong Kiêu dò hỏi:”Con gái anh tỉnh chưa?”
Phí Đằng trả lời, “Tỉnh rồi, sự việc hôm nay cảm ơn anh, Phí gia chúng tôi nợ anh một ân tình.”
Phong Kiêu không để ý tới ân tình này, ngược lại nói, “Cô bé có nói một tháng qua đã ở đâu không?”
Phí Đằng thở dài, “Dù sao cũng là một cô gái nhỏ, chỉ nói là cùng một người chú xa lạ ở cùng, cũng không biết mình đã ở đâu.”
Phong Kiêu ồ lên một tiếng, không định nói cho đối phương rằng cô bé đã ở cùng mình suốt thời gian qua, chỉ là….Phí Nghe Âm tại sao không mang thân phận của An Mộc ra để nói?
Phong Kiêu nhíu mày, không nói, cũng đỡ một chuyện phiền phức!
Quan hệ của anh và An Mộc, trước mắt cũng không nghĩ tới việc công khai.
Phí gia không hẳn là kẻ thù, nhưng đối với anh cũng không tính là bằng hữu, không cần thiết phải nói cho họ biết.
Phong Kiêu gọi cuộc gọi này chỉ vì muốn xác nhận xem Phí Nghe Âm có nói ra chuyện giữa mình và An Mộc không, hiện tại đã rõ, không còn việc gì khác, liền cùng Phí Đằng nói chuyện phiếm vài câu sau đó gác điện thoại.
Sau đó liền ném di động sang bên cạnh, ngón tay đặt trên bàn phím ngập ngừng tựa hồ như đang chờ đợi cái gì đó.
Nửa giờ sau, di động lại vang lên, lần này là Vệ Uy.
“Thiếu gia, sự tình đã rõ rồi.” Vệ Uy trả lời thật ngắn gọn, “Bắt cóc Phí Nghe Âm là một nhóm tội phạm chuyên môn lừa bán phụ nữ và trẻ em, nhưng lúc này sự việc còn có một chút vấn đề. Theo như lời bọn họ, bọn họ bắt cóc Phí Nghe Âm là nghe theo chỉ thị của một người.”
“Là ai?”
“Không biết, người kia chỉ đạo bọn họ thông qua điện thoại, không có ghi âm lại, cũng không có biện pháp nào phát hiện giọng nói, đối phương là nam hay nữ cũng không biết, đến nỗi thù lao…..hắn chuyển trước cho đối phương mười vạn tiền mặt, số tiền rút ra cũng rất vụn vặt, hắn lấy ra từ nhiều ngân hàng. Người này làm việc vô cùng cẩn thận, không lưu lại bất kì chứng cứ gì.”
Phong Kiêu tức khắc nheo mắt, “Hắn bắt cóc Phí Nghe Âm là nhằm vào ai?”
Vệ Uy lại lần nữa rũ mắt:”Không biết, hắn chỉ là một tội phạm bắt có Phí Nghe Âm, những chỉ thị đằng sau đều không có.”
Vệ Uy dừng một chút, “Đám người kia không biết thân phận của Phí Nghe Âm, nhưng có thể dễ dàng nói ra địa chỉ của Phí Nghe Âm, chuyện này, chắc chắn là đáng lưu ý, nhưng theo tôi được biết, Phí Nghe Âm sau khi được anh và cô An nhận nuôi dưỡng, vẫn luôn không bước chân ra cửa. Hơn nữa Hạ Tâm Băng cùng Phí Đằng bên kia vì bảo hộ hai cô con gái của mình, hai người kia căn bản không công khai tin ức của hai cô bé này, đây cũng là do tôi điều tra kĩ về thân phận của Phí Nghe Âm mới phát hiện ra thông tin này. Thiếu gia, chuyện này thật sự rất kì quặc!”
Nếu người mà đối phương nhằm vào chính là Phí Nghe Âm, tại sao lại chọn thời điểm cô ấy rời khỏi nhà lâu như vậy để bắt cóc? Hơn nữa đối phương có biết Phí Nghe Âm thực sự đang ở cùng Phong Kiêu trong lúc đó không?
Phong Kiêu gõ gõ mặt bàn, bỗng nhiên cười lạnh, “Nếu hiện tại không biết là ai, liền như vậy thử suy ra hậu quả xem, nếu Phí Nghe Âm bị bắt cóc thành công, bán được bao nhiêu, vậy kết quả là cái gì?”
Vệ Uy sửng sốt: “Kết quả sao? Phí Đằng sớm muộn gì cũng điều tra ra Phí Nghe Âm đã ở cùng anh, cho nên….Bọn họ đang muốn châm ngòi vào quan hệ giữa anh và Ánh Sao? Nhưng chúng ta là công ti lớn đầu sỏ, châm ngòi cũng không hợp lí lắm!”
Ánh Sao cùng FAE bản thân trước giờ là quan hệ cạnh tranh chứ không thực sự hòa hợp, Đặng Hi Thần của FAE cùng lão nương của Ánh Sao, Hạ Tâm Băng không hợp. hai công ti này vẫn luôn duy trì quan hệ bằng mặt chứ không bằng lòng.
Cho nên lần trước, người của Ánh Sao dám tới FAE tìm người.