Editor: Quỷ Quỷ
Phản ứng của An Mộc quá kích động, làm toàn bộ sự chú ý trong lớp dồn hết về phía cô.
An Mộc hít sâu một hơi, nói với giáo viên, “Thật xin lỗi thưa thầy, nhà em có việc gấp.”
Nói xong, liền cầm điện thoại đi thẳng ra khỏi phòng học.
Đứng ở hàng hiên, cô hỏi:”Chuyện là thế nào?”
Bảo mẫu đã khóc đến mức không thể nói năng lưu loát, “Tôi đưa Hạ tiểu thứ ra ngoài mua đồ ăn, nhưng vừa mới quay đầu cô ấy đã không thấy tăm hơi đâu rồi.”
An Mộc chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng!
Hạ Thính Âm còn có bệnh!
Nếu thực sự tìm không thấy, cơ thể của cô bé ở bên ngoài lâu như vậy sao có thể chịu nổi!
An Mộc bắt đầu chạy đi, lý trí còn lại trong cô khiến giọng nói của cô trấn định,”Đã tìm hết xung quanh chưa?”
Bảo mẫu nức nở, “Đã tìm rồi, tôi không nghĩ cô ấy có thể không đi xa được, đã tìm khắp chợ mấy lần nhưng không thấy, tôi đã đi hỏi rất nhiều người, họ đều nói cô bé chạy đuổi theo một người phụ nữ.”
Chạy đuổi theo một người phụ nữ?
An Mộc sợ ngây người, chẳng lẽ Hạ Thính Âm bị bắt cóc?
Cô hít sâu một hơi, tự nhủ với mình không được hoảng hốt, đừng loạn, nhưng mãi mà không bình tĩnh lại được, “Tôi lập tức đến đó.”
Cúp điện thoại, cô nhảy lên xe của Âu Dương Sát Sát, “Đến khu chợ gần biệt thự.”
Âu Dương Sát Sát nhìn bộ dáng này của cô, không nói hai lời lập tức lái xe.
An Mộc gọi cho Phong Kiêu trước tiên.
Cuộc gọi nhanh chóng được nhận, giọng nói của Phong Kiêu truyền đến, “Alo?”
Hốc mắt An Mộc liền đỏ lên, “Phong Kiêu, Thính Âm…”
“Ừ, anh đã tra ra được thân phận của cô bé.” Phong Kiêu cúi đầu nhìn xuống bàn làm việc, Vệ Uy vừa mới có được một tư liệu điều tra nóng hổi.
Thật không ngờ, thật không ngờ, Hạ Thính Âm, à không, phải là Phí Thính Âm, lại là con gái của Phí Đằng và Hạ Tâm Băng!
Thân phận của cô bé?
Nhưng giờ người ở đâu còn chưa biết thì thân phận để mà làm gì?
An Mộc dường như bật khóc, “Phong Kiêu, Thính Âm biến mất rồi, con bé bị mất tích rồi….”
Phong Kiêu sững người, lập tức mở miệng an ủi, “Nghe anh nói…”
Trong giọng nói của anh luôn có một cảm giác gì đó có thể khiến người ta trấn tĩnh lại, cô rất muốn nghe lời nhưng thực sự không thể bình tĩnh được.
“Đừng hoảng,” Phong Kiêu gằn từng tiếng, “Người sẽ tìm được, tin tưởng anh.”
An Mộc gật đầu nức nở, “Con bé có bệnh, em chỉ sợ nó bị người xấu bắt đi.”
Trên TV, những đứa nhỏ bị bắt cóc hầu như không thể tìm được trong thời gian ngắn, mà nếu không nhanh chóng tìm thấy, tính mạng của Hạ Thính Âm sẽ nguy mất!
“Anh biết, cho nên nhất định sẽ tìm được trong hôm nay, em hãy bình tĩnh lại trước đã, không nên vội vàng, Âu Dương Sát Sát có ở bên em không?”
An Mộc ngơ ngác giống một đứa nhỏ, chưa bao giờ gặp phải chuyện lớn thế này, gật gật đầu, “Có.”
“Em đưa điện thoại cho cô ấy.”
An Mộc đưa điện thoại cho Âu Dương Sát Sát.
Âu Dương Sát Sát bĩu môi, cầm lấy điện thoại, “Alo?”
“Chăm sóc tốt cho cô ấy, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì tôi sẽ hỏi tội cô!”
Âu Dương Sát Sát nghe ra được sát khí nồng nặc từ đầu bên kia truyền tới, tuy không hề tình nguyện nhưng cũng gật đầu, “Được.”
Trả điện thoại lại cho An Mộc, Âu Dương Sát Sát trong lòng khinh bỉ: Tôi đây là vệ sĩ chứ không phải bảo mẫu!