Editor: Quỷ Quỷ
“Phong tổng?” Nhân viên phục vụ đi trước dẫn dắt Phong Kiêu, dừng bước quay lại nhìn anh nghi hoặc.
Khóe môi Phong Kiêu nhếch lên, tươi cười vừa đẹp đẽ vừa quỷ dị, làm người ta nhìn vào hoa cả mắt.
Khi nhân viên phục vụ hoàn hồn lại thì Phong Kiêu lên tiếng, “Cô đi nói cho bọn họ biết, bữa cơm tối nay hủy bỏ.”
Sau đó xoay người đi tới phong bao của An Mộc và Dung Trạch.
Trong phòng.
Dung Trạch vừa dứt lời, khóe miệng An Mộc khẽ giật giật.
Dung Trạch lịch sự kéo ghế cho An Mộc, cô ngồi xuống rồi anh mới quay lại nói với Âu Dương Sát Sát, “Đồ ăn đã gọi rồi, chúng tôi không cần phục vụ nữa, cô có thể đi ra ngoài, có việc gì tôi sẽ gọi.”
An Mộc:…..không phải Dung Trạch đang nghĩ Âu Dương Sát Sát là nhân viên phục vụ chứ?
Dung Ảnh đế, ít nhất anh cũng nên nhìn vào quần áo chứ, bộ đồ Âu Dương Sát Sát đang mặt không phải là đồng phục của nhà hàng mà!
Nhớ tới tính tình quái dị của Âu Dương Sát Sát, An Mộc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy mặt cô ấy tái mét.
An Mộc muốn giải thích một chút, nhìn Dung Trạch rồi lại nhìn Âu Dương Sát Sát, một câu cũng chưa nói nổi.
Âu Dương Sát Sát tự mình kéo ghế rồi ngồi xuống, “Dung Ảnh đế, tên tôi là Âu Dương Sát Sát.”
Dung Trạch kinh ngạc,”Tên này thật kỳ quái, cô không hề ngốc, sao tên lại là ngốc ngốc?”
Gân xanh trên trán Âu Dương Sát Sát giật giật, quay đầu nhìn An Mộc, “Anh ta đúng là Dung Ảnh đế sao, Dung Ảnh đề không phải có thêm một anh em trai sinh đôi nào đầu óc bã đậu chứ?”
An Mộc:………..
Dung Trạch cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe ra sự mỉa mai trong câu nói của Âu Dương Sát Sát, lập tức nổi giận, “Cô mới đầu óc bã đậu, cả nhà cô đều đầu óc bã đậu ấy.”
Âu Dương Sát Sát nhìn An Mộc liếc mắt một cái, tư thái cao quý trang nhã, khinh thường không thèm nói chuyện.
An Mộc ho khan một tiếng, giải thích, “Đây là Âu Dương Sát Sát, vệ sĩ của tôi.”
Nói xong câu đó, An Mộc lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng Âu Dương Sát Sát là vệ sĩ của cô, nhưng vì sao cô ấy vừa liếc mình thì mình lại đứng ra giới thiệu cô ấy với Dung Trạch? Cứ như mình mới là người hầu của ÂU Dương Sát Sát vậy!
Nhận là là vệ sĩ của An Mộc, Dung Trạch gật gật đầu, “Đúng, em đúng là cũng nên có một vệ sĩ, thân con gái một mình ra ngooài đường không an toàn.”
Sau đó, Dung Trạch ngồi xuống đối diện An Mộc, hoàn toàn coi Âu Dương Sát Sát là bóng đèn.
An Mộc nói, “Dung tiền bối, cảm ơn anh đã giúp tôi trên weibo.”
Dung Trạch phẩy tay, bộ dáng chả có gì, “Cũng không phải chuyện to tát gì, nhưng Đường Hạ à, bạn trai em cũng thật nhu nhược! Em bị dính vào scandal lớn như vậy, anh ta vẫn còn thờ ơ được, haha, bạn trai như vậy có cũng như không, em nói đúng không?”
An Mộc đầu đầy vạch đen, “Dung tiền bối…”
“Đúng!” Âu Dương Sát Sát đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn Dung Trạch đầy sự đồng tình như tìm được tri kỷ, “Không ngờ Dung Ảnh đế người ngợm chả ra sao nhưng ánh mắt cũng thật tốt, bạn trai cô ấy chính là đồ tồi!”
Dung Trạch nghe đến đó, hai mắt cũng sáng ngời lên, “Đúng vậy, Đường Hạ, em xem, đến vệ sĩ của em cũng nói như vậy, em đừng ở bên anh ta nữa, quan tâm đến anh đây này!”
Âu Dương Sát Sát ra sức gật đầu, “Đường Hạ cô xinh đẹp như vậy, gả cho anh ta thật sự là đáng tiếc! Đàn ông gì mà bụng dạ hẹp hòi, tâm ngoan thủ lạt, bá đạo độc đoán, lại còn không thông tình đạt lý, cô trăm ngàn lần đừng lấy anh ta, cứ nghe tôi đi…Dung Ảnh đế còn hơn anh ta nhiều!”