Editor: Quỷ Quỷ
“Cái gì? Đường Cảnh có hôn thê, vậy mà công ty lại lấy mang hình tượng tình nhân với Hứa Lộ ra quảng bá?”
“Chậc chậc, đầu năm nay, muốn nổi tiếng thì chuyện này tính là cái gì?
Các đó không xa, có một thanh niên sáng sủa, đeo kính, tránh ở góc tường đúng lúc nghe được những lời này, liền nheo mắt lại, chậc chậc, chuẩn bị rời FAE không ngờ lại nghe được loại tin tức này!
Chỉ cần tuồn tin này ra ngoài, còn phải sợ không hạ bệ được Đường Cảnh?
Thanh niên đắc ý rời đi, anh ta vừa mới đi khỏi, hai nhân viên liền dừng nói chuyện, một người gọi cho Vệ Uy, “Xong việc rồi.”
*
Tầng cao nhất của FAE, Vệ Uy cúp điện thoại, liền gọi cho đại diện công ty bên kia, “Ngô Hạo muốn đổi nghề, bị người ta phát hiện, anh chú ý một chút, nếu anh ta tuôn ra lời dèm pha nào phải xử lý kịp thời.”
Người đại diện sửng sốt, “Thư ký Vệ, phải xử lý các tin đồn bị tung ra sao?”
Vệ Uy ừ một tiếng.
Đối phương cũng cảm thấy khó hiểu cúp điện thoại.
*
Trong trường, cuối cùng An Mộc cũng có thể yên tĩnh cho tới trưa.
Vì chiều còn có lớp, cho nên An Mộc tới nhà ăn trong trường để ăn cơm.
Bình thường đều là An Mộc đi cùng Lư Tĩnh và mấy nữ sinh khác, nhưng hôm nay có Âu Dương Sát Sát, An Mộc liền mời cô cùng đi ăn.
Lư Tĩnh nhìn các cô đều cảm thấy tò mò, “Đường Hạ, cô ấy là ai vậy? Xinh đẹp như vậy, nhưng sao tớ không hề nhớ ra cô ấy? Cô ấy từng đóng phim nào?”
An Mộc lắc đầu, “Cô ấy không phải người trong ngành.”
Lư Tĩnh tò mò hơn, vốn nghĩ Âu Dương Sát Sát là bạn trong giới ngôi sao theo An Mộc đến đây, Lư Tĩnh nhìn Âu Dương Sát Sát, “Vậy cô đang làm gì?”
Âu Dương Sát Sát sầm mạt, “Mắc mớ gì đến cô?”
Nói xong cô liền đi lên phía trước, vô cùng cao ngạo
Lư Tĩnh bị lời của cô dọa cho sợ, lập tức lui về phía sau nhìn An Mộc vẻ mặt khổ sở “Tớ vừa đắc tội vớ khách của cậu.”
An Mộc cũng sầm mặt xuống, Âu Dương Sát Sát này, sao lại không khách khí như vậy chứ?
Hơn nữa…bộ dáng kia của cô, nói cô là vệ sĩ của An Mộc thì ai tin chứ?
An Mộc vỗ vỗ tay Lư Tĩnh, thấp giọng giải thích, “Cô ấy là vệ sĩ tớ mời đến.”
An Mộc tuy không thoải mái, nhưng chưa bao giờ tùy tiên trở mặt với người khác, hơn nữa Âu Dương Sát Sát là người của Phong Kiêu, cũng phải nể mặt anh, cho nên cố gắng áp chế cơn giận, đuổi theo Âu Dương Sát Sát, “Cô muốn ăn gì?”
Âu Dương Sát Sát cũng không khách khí, “Gọi đồ ăn ngon nhất đến đây là được.”
Nói xong, cô ngồi xuống bàn ăn nhìn An Mộc, “Tôi muốn hai món mặn hai món nhạt, một bát cơm, thêm một bát canh nữa.”
An Mộc:…
Đành “nhận lệnh” đi theo đám Lư Tĩnh lấy cơm, mang đồ ăn đến cho Âu Dương Sát Sát, Âu Dương Sát Sát chỉ liếc mắt một cái, liền kêu lên, “Này, đây là cái gì? Có thể ăn sao?”
Nói xong còn soi mói đồ ăn với vẻ mặt ghét bỏ, “Đây là thịt sườn sao? Sao tôi chỉ thấy một đống cà rốt, thịt đâu? Còn cái này, rau này không rửa sao? Canh này sao lại nhạt màu như vậy, canh cái gì chứ? Cơm thì nhão nhoét…”
Âu Dương Sát Sát đẩy đồ ăn về phía trước, “Đây mà gọi là cơm à, cám lợn thì có! Tôi vẫn là nên đi Linh Lung Các ăn đồ ngoại thôi.”
Sau đó, vươn tay đếm số người cùng ăn cơm, sau đó lầm bầm, “5 người, vậy tôi sẽ gọi 6 suất theo một bát canh là được rồi.”