Editor: Quỷ Quỷ
Một bài đăng của anh thu hút sự chút ý của dư luận, chỉ có một số ít fan trung thành của Đường Cảnh và Hứa Lộ, còn lại đều nghiêng về phía bọn họ.
Kết quả này An Mộc thực sự không ngờ đến.
Chuyện này còn khiến mình muốn sứt đầu mẻ trán, một bài đăng của Ảnh đế người ta lại lập tức trả lại sự trong sạch cho mình.
Chỉ là…nghĩ đến sau này chỉ e cứ xuất hiện ở chỗ nào đều bị liên tưởng đến Dung Trạch, cô liền thấy đau cả đầu.
Cầm điện thoại, chứng kiến hàng loạt bài báo được đăng lên, cô thực sự không biết nói gì để chống đỡ.
Đang lúc rối rắm thì điện thoại rung lên, tin nhắn riêng tư weibo, hơn nữa còn là của Dung Ảnh đế!!
“Dung Trạch: Đường Hạ, tôi vừa giúp em giải quyết một cái đại phiền toái, em lấy gì cảm ơn tôi đây?”
An Mộc……………..
Đúng là người ta vô cùng chiếu cố mình, An Mộc thở dài nhắn lại.
“Đường Hạ: Haha, cảm tạ Ảnh đế đại nhân.”
“Dung Trạch: Chuyện nhỏ thô mà, sớm muộn tôi sẽ làm cho em nhận ra được tôi còn thích hợp với em hơn so với anh ta. Để cảm ơn tôi, hẳn em phải mời tôi ăn bữa cơm chứ?”
“Đường Hạ: Có thể, có thời gian nhất định sẽ mời anh ăn cơm.”
Mấy câu này chỉ là xã giao thôi, nhưng hình như An Mộc quên mất mình đang nói chuyện với người thế nào rồi.
Mắt cô sáng lên nhìn tin nhắn mới.
“Dung Trạch: Được, tối nay 6h, nhà hàng Hoàng Gia, không gặp không về.”
An Mộc:…………….
Người ta đã nói thế cô làm sao từ chối được đây? Đương nhiên là không thể!
“Đường Hạ: Được, không gặp không về.”
Trong biệt thự của mình tại đế đô, Dung Trạch đặt điện thoại xuống, nói với cố vấn trang phục của mình, “Tối nay giúp tôi chọn một bộ phù hợp nhất cho buổi hẹn hò.”
Mặt mày hớn hở lại nói,”Đường Hạ cuối cùng đồng ý cho tôi một cái hẹn, tôi lại có cơ hội rồi!”
Trợ lý bên cạnh nhìn vẻ mặt của Dung Trạch, cũng không muốn khích lệ anh, nhưng Dung Ảnh đế à, anh xác định đây là hẹn hò sao, rõ ràng là anh mặt dày cầu xin người ta mà!
An Mộc vì tối nay phải mời Dung Trạch ăn cơm, đang muốn tìm một cái cớ thích hợp sao cho Phong Kiêu đồng ý.
Để điện thoại xuống, đi xuống nhà thì thấy Phong Kiêu đang ăn điểm tâm.
Sắc mặt của anh cũng không có gì khác thường, nhưng An Mộc vẫn lờ mờ nhận ra anh có vẻ không vui.
Phong Kiêu đúng là đang không vui, rất không vui.
Cô là người yêu anh, nếu không phải cô ngăn cản, anh sớm đã ra tay rồi. Đương nhiên anh cũng đã ra tay rồi, nhưng hiệu quả còn chưa xuất hiện, vậy là lại bị Dung Trạch nhanh chân tranh trước!
Nhưng anh cũng biết, chuyện này không liên quan đến việc kia của An Mộc.
Đang ăn thì nhận ra cô nhóc đang sầu não chăm chú nhìn mình thì lại cảm thấy buồn cười.
Trong mắt cô nhóc này mình đáng sợ như vậy sao?
Phong Kiêu ho khan một tiếng, mở miệng nói, “Xuống đây ăn đi.”
An Mộc nghe vậy liền có chút hốt hoảng, xong rồi, cô chỉ nhoài người nhìn một cái đã bị phát hiện??
Cô cúi đầu, chân tay luống cuống, mắt nhìn mũi giày, đi từng bước xuống ngoan ngoãn đứng trước mặt Phong Kiêu, “Phong Kiêu…”
Giọng điệu này làm cho người nghe nổi cả da gà.
Phong Kiêu nâng mắt nhìn cô một cái, thản nhiên “Ừ” một tiếng, sau đó chỉ vào ghế đối diện, “Ngồi xuống.”