Editor: Quỷ Quỷ
Phong, Phong tổng?
Sao anh ta lại ở chỗ này!
Lý hiệu trưởng cảm thấy đau đầu nhức óc.
Ba Đặng không chú ý tới vẻ mặt của ông ta, chỉ là nhẹ nhàng thở ra, sau đó chỉ vào hai người đang ngồi trên ghế sô pha, “Ông Lý, mau đến xem sinh viên của ông đi, đây là loại tố chất gi? Đánh người cũng tự coi là hợp tình hợp lý, còn phụ huynh sinh viên lại càng quá đáng, còn nói Vi Vi nhà chúng tôi chẳng phải chưa chết?”
Mẹ Đặng rốt cuộc cũng thở phào, “Đúng, ông Lý, ông phải cho chúng tôi một lời công đạo! Vi Vi của chúng tôi bị thương ở mặt lại còn bị bỏng cánh tay, chúng tôi cần tiền thuốc men, còn cả phí tổn thương tinh thần nữa! Còn nữa, chúng tôi muốn chuyện này được lên báo! Muốn cả thiên hạ biết được bộ mặt thật của Đường Hạ!”
Đặng Vi cắn răng, nghẹn ngào mở miệng, “Bác Lý, bác nhất định phải giáo huấn cô ta cho cháu! Cháu muốn cô ta bị đuổi học!”
Ba người nói nãy giờ Lý hiệu trưởng căn bản không lọt tai nổi, ông ta chỉ nghe mỗi một từ mà ba Đặng nói,”….Phụ huynh sinh viên này….”
Thế nên….Phong tổng là phụ huynh của sinh viên này?
Phụ huynh?
Chẳng lẽ ý là, cô bé này là người nhà họ Phong?
Không đúng, nhà họ Phong chỉ có Phong tổng là con trai một mà.
Lý hiệu trưởng cảm thấy đầu óc chính mình không đủ nhanh nhạy nữa rồi, chỉ biết ngây ngốc đứng ở cửa.
Ba Đặng đi tới kéo ông vào phòng, “Ông Lý, chuyện hôm nay ông tính sao đây!”
Đặng Vi đi tới, ôm cánh tay Lý hiệu trưởng, “Bác Lý, bác nhất định phải trừng phạt Đường Hạ thật nặng!”
Lý hiệu trưởng trợn tròn mắt, vậy mà ông bạn đây vừa mới đắc tội với Phong tổng?
Ông ta là bạn lâu năm của ông, ông cũng không muốn ông bạn u mê hồ đồ này trở thành tội nhân!
Lý hiệu trưởng vội vàng mở miệng, “Ahaha, chuyện này, không phải là đùa giỡn giữa các sinh viên với nhau sao, nhìn xem, cứ phải nghiêm túc như vậy làm gì?
Nhà họ Đặng ba người nghe thấy liền dựng đứng chân mày.
Ba Đặng cò chưa nói, Đặng Vi đã mở miệng, “Cái gì mà đùa giỡn? Bác Lý, nếu bác thiên vị Đường Hạ, cháu không đồng ý! Nếu bác không làm chủ cho cháu, cháu sẽ báo cảnh sát!”
Lý hiệu trưởng hận không thể bịt miệng Đặng Vi lại, cảnh sát trước mặt vị này đều chỉ là hạng tép riu!
“Ahahaha, gọi cảnh sát làm gì. chuyện trong trường bác xử lý là được.” Lý hiệu trưởng vội vàng mở miệng.
“Không được!” Ba người nhà họ Đặng đồng loại kêu lên, mẹ Đặng nói, “Chuyện này chắc chắn phải cho Đặng Vi nhà chúng tôi một lời công bằng, tất cả đều phải được xử lý xong, chúng tôi không chịu thiệt thòi không công!”
Lý hiệu trưởng ra sức nháy mắt với ba Đặng, nhưng lúc này ba Đặng chỉ cảm thấy nhìn Phong Kiêu có chút quen mắt nhưng lại không nhớ ra, đang cố gắng suy nghĩ nên không nhìn thấy ánh mắt của ông.
Lý hiệu trưởng đang muốn điên lên, đúng lúc này, ông nghe thấy cô bé đang ngồi trên ghế sô pha lên tiếng, “Chú, anh xem, mắt Lý hiệu trưởng bị làm sao vậy?”
Lý hiệu trưởng liền cảm thấy cơ thể cứng đờ, quay đầu liền nhìn thấy An Mộc đang cười tít mắt nhìn ông.
Lý hiệu trưởng đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô bé này sao lại giảo hoạt như hồ ly vậy?
Ông xoa xoa mồ hôi không hề tồn tại trên trán, cười nói, “An Mộc à, chuyện này, em xem, có thể không truy cứu không?”
An Mộc còn chưa trả lời, Đặng Vi liền kêu to, “Sao có thể không truy cứu? Cháu muốn cô ta phải chịu trách nhiệm!”
“Đúng! Lý hiệu trưởng còn chưa kịp nói gì Phong Kiêu đã lên tiếng.
Anh vừa mở miệng, mọi người trong phòng đều nhìn về phía anh, chỉ thấy khóe môi anh nhếch lên mỉa mai, “Đương nhiên phải truy cứu thật kỹ, người phạm lỗi nhất định phải chịu trách nhiệm.”