Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc dở khóc dở cười nói, “Dung tiền bối, không cần đâu, tôi…”
“Tôi không sao, đưa em về nhà thôi.” Dung Trạch đi thẳng lên phía trước, bộ dáng “Ý tôi đã quyết”.
An Mộc biết tranh cãi vô ích, không nhịn được nói, “Dung tiền bối, có người đón tôi về nhà.”
Dung Trạch sửng sốt, “Ai? Vậy vừa rồi em nhìn tôi là có ý gì?”
An Mộc chớp mắt, “Tôi không có nhìn anh.”
Dung Trạch nhíu mày, mãi mới nói, “Là bạn trai em tới đón em?”
An Mộc gật đầu.
Dung Trạch liền tránh đường, “Vậy em đi đi.”
An Mộc nhẹ nhàng thở ra, cô phát hiện ra sự sùng bái và hâm mộ của cô dành cho Dung Trạch đã bay biến đi từ bao giờ.
Hiện giờ cô chỉ cảm thấy anh có chút phiền phức!
An Mộc đi qua anh, rảo bước về phía bãi đỗ xe, rất nhanh liền nhìn thấy chiếc Audi của Phong Kiêu, cô bước nhanh hơn, đến nơi liền gõ tay vào cửa kính xe, đang chờ Phong Kiêu hạ cửa kính xuống thì phía sau một giọng nói vang lên, “Đây là xe bạn trai em à?”
An Mộc liền bị dọa giật mình, quay đầu thì nhận ra Dung Trạch đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe vẻ tò mò, dường như muốn nhìn xuyên qua lớp kính xem người bên trong là cái dạng gì.
An Mộc theo bản năng áp lưng che đi cửa kính, khiếp sợ nói, “Anh, sao anh lại tới đây?”
Dung Trạch cười cười, “Là tôi không cam lòng, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là ai đã có được em.”
Nói xong, anh đi lên phía đầu xe, “Sao nào, không dám ra à? Muốn làm con rùa rụt cổ sao?”
An Mộc nói, “Dung tiền bối, anh ấy không phải là người trong làng giải trí, tôi không muốn để anh ấy, tôi…”
“Tôi sẽ không nói ra.” Dung Trạch không hề có ý buông tha.
An Mộc thực sự tức phát khóc, cửa xe muốn mở, Phong Kiêu phỏng chừng muốn đi ra.
Dung Trạch còn tiếp tục khiêu khích, hai tay chống nạnh, vô cùng kiêu ngạo: “Là đàn ông thì ra đây cho tôi nhìn xem, nếu còn không ra vậy tôi sẽ toàn lực theo đuổi Đường Hạ! Chỉ cần chưa kết hôn, tôi vẫn còn cơ hội không phải sao?”
An Mộc một đầu đầy vạch đen, cửa xe lại mở một chút, An Mộc lại dùng sức che, chỉ trong khoảng thời gian ngắn cùng đoàn làm phim với Dung Trạch, An Mộc biết con người này rất quảng giao!
Anh sẽ không nói gì với phóng viên, nhưng một khi anh đã biết thì đám bạn tốt của anh ta chắc chắn biết!
Các minh tinh đang hẹn hò thì nhiều vô kể, đám bạn tốt trong làng giải trí đương nhiêu biết, chỉ là đều không nói ra.
Cơ mà bạn trai cô có chút khác thường a!
Nếu nói ra làm gì có chuyện sẽ sóng yên biển lặng chứ.
“Này Đường Hạ, loại rùa rụt cổ này còn phải để em bảo vệ, rốt cuộc em cần hắn làm gì?”
An Mộc thật muốn bịt miệng Dung Trạch!
Phong Kiêu lớn như vậy còn chưa bao giờ bị người ta nói nhát gan!
An Mộc trên mặt khẩn cầu, “Dung tiền bối, Dung tiền bối, anh đừng ép anh ấy…”
“Mấy người đang làm gì đó?” Trời ạ, một giọng nói trầm lạnh vang tới.
An Mộc cứng đờ người, quay phắt đầu lại, liền nhìn thấy Phong Kiêu đứng đó không xa, âu phục màu bạc, dường như phát sáng lên trong bãi đỗ xe tối tăm.
An Mộc sửng sốt, “Hả?”
Sao anh có thể ở đây? Anh chẳng vừa rời khỏi bữa tiệc cách đây không lâu mà!
Nếu anh đứng kia thì người trong xe là ai?
An Mộc quay đầu lại nhìn liền nhìn thấy người bên trong là Vệ Uy, mặt sắt đen xì, “An tiểu thư.”
An Mộc lúc này mới hiểu ra mình đã nhận nhầm người!