Editor: Quỷ Quỷ
Cái này chắc chắn không phải fan nói, là do ekip của Hứa Lộ lèo lái dư luận!
Bọn họ biện minh cho sự bẽ mặt của Hứa Lộ.
Dù sao, thanh danh của Hứa Lộ cũng mất rồi, giờ lại muốn kéo mình xuống bùn.
Hứa Lộ này đúng là âm hồn không tiêu tan,
An Mộc hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế cơn giận, liền nhìn thấy một bình luận:
“Haha, tôi chỉ có thể nói, cho dù cả hai người đều là diễn kịch, nhưng chỉ một hành động đã phân cao thấp không phải sao? Vẻ mặt của Hứa Lộ lúc đó mà gọi là vui sướng sao? Có mà là kinh hãi thì có! Nhìn Đường Hạ xem, từ đầu đến cuối đều khiêm nhường nhận giải thưởng, biểu hiện động lòng người như vậy tuyệt đối chân thực! Nếu đều là diễn cả, vậy Đường Hạ đạt được giải này cũng xứng đáng! Dùng thực lực để chứng minh!”
An Mộc không nhịn được mỉm cười.
Nhìn ID quả nhiền là…”Gió lạnh”?
Cô liền cảm thấy bạn fan này lời lẽ thật sắc bén.
Đang tận hưởng sự vui vẻ, bên cạnh liền có tiếng nức nở truyền đến, An Mộc kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Hứa Lộ cúi đầu khóc lóc, ra vẻ hoa lê đái vũ, người không biết còn tưởng cô ta bị bắt nạt!
Đường Cảnh đang đứng bên cạnh cũng có chút luống cuống.
Hứa Lộ ngẩng đầu lên, nhìn An Mộc liếc mắt một cái, khẽ nói với Đường Cảnh, “Bọn họ nói, công ty đã giành giải về cho em, em không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy.”
Có giải thưởng nhờ quan hệ là chuyện bình thường, Đường Cảnh đương nhiên hiểu rõ, cũng không cảm thấy Hứa Lộ đi giành giải nhờ quan hệ xã hội có cái gì không đúng.
Hứa Lộ cúi đầu lau nước mắt, “Đường Hạ chắc là hận em lắm, cho nên một câu cũng không nói giúp em. Chỉ e, về công ty sẽ bị bỏ mặc mất.”
Đường Cảnh nhíu mày rồi thở dài, “Yên tâm đi, chắc sẽ không đâu, công ty có chính sách của công ty, nhất định không bỏ quên cô đâu.”
Hứa Lộ hai tay ôm mặt, “Nhưng em còn mặt mũi nào xuất hiện ở đây nữa? Có phải em không nên có mặt ở đây không?...”
“Đừng khóc, mọi người sẽ không để bụng chuyện đó đâu.”
Hứa Lộ cúi thấp đầu, “Nhưng lát nữa tiệc chúc mừng em không muốn tham gia, anh đưa em đi khỏi đây được không?”
Đường Cảnh gật gật đầu, cởi áo khoác của mình ra khoác cho Hứa Lộ, sau đó lại cầm theo kính của cô để cả người cô được che khuất.
Hai người đi ra ngoài, lúc đi qua An Mộc, Đường Cảnh rốt cuộc không nhịn được, cau mày nhìn An Mộc, “An Mộc, em thật là….”
Thật là cái gì, anh chưa nói.
Nhưng vẻ mặt của anh làm cho An Mộc nghẹn họng.
Cô biết, đối phương đang trách mình vô tình.
An Mộc rất nhanh siết nắm tay, giống con nhím xù lông lên,”Tôi chỉ ăn ngay nói thật. Sao nào, Đường tiền bối, tôi đã làm gì sai sao? Nếu tôi sai, anh có thể lên weibo vạch trần tôi.”
Một tiếng “Đường tiền bối” khiến Đường Cảnh sửng sốt, sau đó siết nắm tay, anh không nhìn An Mộc nữa, chỉ che chở cho Hứa Lộ,”Chúng ta đi.”
Hai người đi thẳng ra ngoài, bên ngoài thoang thoáng tiếng chụp ảnh cùng ánh đèn nhá lên.
An Mộc ngồi trên ghế, trào phúng nhếch môi.
Đường Cảnh, rốt cuộc đến lúc nào anh mới nhìn ra bộ mặt thật của Hứa Lộ đây?
An Mộc cúi đầu xuống, đang sầu não thì điện thoại đổ chuông, nhìn thấy ba chữ Đại Ma Vương, đáy mắt An Mộc vui vẻ, trực tiếp nhận điện thoại.