Editor: Cà Chua.
Hai người vừa ở bên ngoài đã bị phóng viên ngăn lại, hàn huyên vài câu, lúc này mới tiến vào hiện trường lễ trao giải.
Hai người đi phía sau Hứa Lộ, dẫn theo Đường Cảnh, người khác đứng một góc cũng thấy được, đôi mắt cô ấy đang lộ ra một tia ghen ghét.
Vì đi cùng diễn viên Dung lên thảm đỏ, vậy nên màn ảnh dừng trên người bọn họ lúc nào cũng lâu hơn một chút!
Rõ ràng theo sát ai người đó chính là mình và Đường Cảnh, làm cho bọn họ không có đủ thời gian, khi người dẫn chương trình xướng tên hai người lên, khiến bọn họ phải tiến vào hội trường.
Hứa Lộ nắm chặt tay, chỉ cần vào lúc An Mộc xuất hiện, cô luôn xui xẻo như vậy!
*
Lễ trao giải bắt đầu, người dẫ chương trình hài hước nhanh chóng làm sôi động cả không khí hội trường.
An Mộc ngồi ở hội trường, nắm chặt tay, vô cùng khẩn trương.
Người phía trước nói gì cô đều không nghe rõ.
“Bồn chồn thế cơ à?” Dung Trạch mở miệng, “Lần đầu tiên tôi bước trên thảm đỏ cũng cảm thấy hồi hộp như vậy. Nhưng kỳ thật thì không sao đâu, cô cứ coi mọi người phía dưới là cải trắng là được.”
An Mộc nhìn bộ dạng Dung Trạch đang cố vắt hết óc để an ủi mình liền dở khóc dở cười mở miệng, “Dung lão sư, tôi vốn dĩ không phải đang hồi hộp, nhưng anh nói vậy lại làm cho tôi cực kì hồi hộp.”
Dung Trạch:…..Anh thật sự không phải đang làm phúc an ủi cô ấy sao?
An Mộc hít sâu, thả lỏng, thả lỏng.
Quay đầu nhìn về phía Ngôn Phi Thần lão sư, lại thấy anh ta hơi chau mày, bỏ đi ra ngoài.
An Mộc sửng sốt.
Cô nhìn về phía sân khấu, vừa mới bắt đầu trao giải, khoảng cách thời gian trao giải giữa giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất và nữ phụ xuất sắc nhất còn khá lâu, liền theo anh ta đi ra ngoài xem sao.
Hứa Lộ nãy giờ vẫn luôn chú ý An Mộc, thấy cô chuẩn bị đi ra, đôi mắt sầm xuống, sau đó liền bám theo.
An Mộc đi ra ngoài hội trường, tìm tới hành lang, tìm được Ngôn Phi Thần rồi, cô tiến lên phía trước một bước, vừa muốn đi tới hỏi han thì đối diện Ngôn Phi Thần lại xuất hiện một người đàn ông dong dỏng cao.
Hóa ra là do Ngôn lão sư hẹn người ta!
Cô nên trở về thì hơn, không nên làm phiền Ngôn lão sư.
An Mộc xoay người, chân vừa bước đi một bước, chuyện hai người nói lại truyền đến tai.
“Nói với Đường Hạ từ bỏ đi.”
Bước chân An Mộc khựng lại, nói cô từ bỏ cái gì?
Ngôn Phi Thần thấp giọng, vẫn nở nụ cười ôn hòa, lời nói lúc này có vẻ hơi vội vã, “Đặng Uyên, chuyện này lúc trước tôi đã có nhượng bộ! Đối với Đường Hạ, giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất vốn dĩ không thành vấn đề, nhưng anh lại muốn đưa Phùng Chu Chu lên, tôi cũng nhường nhịn mà chiều theo, chỉ nhận giải thưởng nữ vai phụ xuất sắc nhất, hơn nữa, lúc ấy anh có đáp ứng tôi bất cứ cái gì không? Anh đồng ý sẽ để cho Đường Hạ trở thành thành viên mấu chốt của Hoa Nghị!
An Mộc nghe vậy, nheo mắt lại. Thì ra đây chính là chân tướng sự việc.
“Phi Thần, trước khác giờ khác, lúc ấy chúng ta đều cho rằng Chu Chu dễ dàng xứng đáng với nữ diễn viên trẻ xuất sắc nhất, nhưng ai biết sẽ xảy ra chuyện này? Số vị trí mấu chốt của chúng ta có hạn, công ty cũng không phải là một công ty đầu sỏ, sao có thể đồng thời quan hệ hai giải thưởng cùng một lúc!”
“Vậy nên anh chọn bỏ đi Đường Hạ sao? Anh rõ ràng có thể nhìn ra, Đường Hạ rõ ràng có tiền đồ hơn Chu Chu kia!” Ngôn Phi Thần lớn tiếng nóng giận.
Đặng Uyên hừ lạnh một tiếng, “Không phải tôi muốn bỏ đi Đường Hạ, anh cũng nên suy nghĩ lý trí một chút, FAE đã đầu tư cho Hứa Lộ bao nhiêu tiền biết không? Hoa Nghị chúng ta sao có thể đối đầu chung với FAE được? Cảm thấy uổng phí như vậy, chi bằng đem số tiền đó tập trung cho Chu Chu.”
“Đặng Uyên, anh….” Ngôn Phi Thần lên tiếng.
“Chuyện này là do cấp trên của công ty đã thống nhất.” một câu của Đặng Uyên một phen làm cho Ngôn Phi Thần cứng họng.
Ngôn Phi Thần nhìn Đặng Uyên, luôn luôn là một người ôn hòa, trong ánh mắt lộ ra tia sắc bén, “Cho nên, anh đang lấy thân phận ra để ra lệnh cho tôi sao?”
Đặng Uyên thở dài, “Phi Thần, anh đôi khi thật là cố chấp.”
Lời này vừa dứt, Ngôn Phi Thần khẽ cười lạnh, “Đúng vậy, năm đó chỉ vì công ty, thời điểm tôi từ bỏ sự nghiệp diễn xuất, tại sao anh không nói tôi cố chấp?”